Mấy tháng sau khi không có Bạch Lan Hương bên cạnh Lục Tấn Ngạo đã không thể chịu đựng nổi hắn cho người bắt cóc cô về chỗ mình.
"Ưm...ư...um" - Bạch Lan Hương dãy dụa trong vô vọng khi hai tay, chân đã bị Lục Tấn Ngạo trói lại bằng dây thừng.
Miệng và mắt cô bao bọc bởi mảnh vải đen kín mít chỉ chìm trong bóng tối khiến nỗi sợ hãi, hoang mang trở nên nghiêm trọng.
Mỗi lần sợ hãi quá mức Lan Hương có thói sẽ bị nấc cục, âm thanh bị kìm nén bởi mảnh vải đen trói chặt phát ra âm thanh như rên rỉ khiến Lục Tấn Ngạo nhìn cô với vẻ mặt bỉ ổi.
"Hôm nay được gặp em anh vui quá! Em có vui không?" - Hắn vui mừng quên đi nỗi sợ hãi mà cô đang phải chịu đựng.
"Um...ư...ưm" - Lan Hương cố gắng phát ra âm thanh mong muốn nói ra tiếng.
"Ồ xin lỗi em tôi thật vô tri bịt miệng rồi sao em có thể trả lời được" - Hắn cởi bịt miệng và bịt mắt cho cô dễ dàng
hơn.
Nhận thức qua xung quanh nơi hoang văng, tồi tàn chỉ có cỏ dại lẫn những con vật như răn rết, chim lợn khiến cô vô củng hãi sợ đến nỗi ám ảnh trong tiềm thức.
Hiện tại là sáu giờ chiều tối, bên ngoài mặt trời đỏ au như lòng trứng vịt. Cả vùng trời đỏ cam đẹp đến điên tình.
"Hức... hic...huhuhu.... Lục Tấn Ngạo anh muốn tôi phải sống sao? Tôi... xin anh" - Cô ngồi trên đống đổ nát thảm thương, hai hàng nước mắt dàn dụa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3516796/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.