Lục Tấn Ngạo về đến nhà tức giận, giận dữ đập phá hết mấy cái bình hoa để trưng bày ngoài phòng khách.
"Chết hết đi... các người chết hết đi dám ngăn cản ông đây"
Choang... choang...
Lục Tấn Ngạo nghiễn răng, vẻ mặt đáng sợ như ác ma.
"Bạch Lan Hương ơi là Bạch Lan Hương sao em lại khiến tôi điên cỡ này cơ chứ? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao một người có mọi thứ lại không có được em?"
Đám người hầu kẻ hạ sợ trốn co ro trong góc khuất tầm nhìn của ông chủ, không tin được hắn lại đáng sợ đến mức này.
"Bạch Lan Hương con nhỏ này cũng chỉ là một con đàn bà thôi có nhất thiết phải thành ra bộ dáng này không?"
Cố Triết Hạ từ đâu bước vào nói cho Lục Tấn Ngạo hiểu.
"Mày câm mõm mày lại Bạch Lan Hương là người mày có thể dùng lời lẽ như thế để gọi à? Cô ấy sẽ là vợ tao là mẹ của con tao"
Cố Triết Hạ đi qua mảnh vỡ dưới sàn nhà ngồi vắt chéo chân trên ghế.
"Mày muốn thì tao ra quán bar tao gọi mấy đứa con gái như thế cho mày lựa nó còn ngon hơn đẹp hơn nhiều"
Cố Triết Hạ thản nhiên uống trà.
"Thằng chó... mày đừng có mà nói lại những lời như thế nữa tao nể mày là bạn nên tao mới không động gì tới mày. Người phụ nữ của tao không được phép nhắc đến "gái bar" mày nghe rõ chưa?"
Cố Triết Hạ đương nhiên là không biết sợ cố chấp chạm vào nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3516795/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.