“Cậu còn dám gọi tôi là chú nhỏ? Cậu đến trường chỉ để đánh nhau thôi à?”
“Cháu… cháu không có!”
Hai tiếng “chú nhỏ” không phải chỉ riêng Trụ Phong và Lãnh Kiệt bất ngờ mà Lam Linh còn bất ngờ nhiều hơn.
Vũ Hoàng hừ một tiếng liền cúi xuống bế bổng Lam Linh lên, buông một câu rồi quay người rời đi.
“Cha cậu mà biết chắc thất vọng lắm!”
“Chú nhỏ… cháu biết lỗi rồi mà!”
…
“Sao lại để bị thương đến nỗi này?”
Còn không phải tại thằng cháu của anh sao?
Lam Linh chỉ nghĩ thầm chứ không nói.
Ngồi dưới ghế đá Vũ Hoàng cẩn thận băng lại vết thương cho cô. Vầng trán nãy giờ vẫn cứ cau có mãi thôi. Cũng phải Lam Linh còn bị đau tới mức khóc thút thít nhất là khi nhỏ thuốc sát trùng.
“Trung Thán là cháu của anh à?”
“Ừ, Anh em cô chú bên mẹ của anh nên không cùng họ!” Vũ Hoàng gật gù.
Giây sau anh liền cốc vào đầu cô một cái rất mạnh, Lam Linh ôm đầu vừa la vừa oán trách anh.
Nhìn những vết thương trên người vật nhỏ, Vũ Hoàng thật sự rất bực mình.
“Sao em không nghe điện thoại của anh? Nếu anh không vào trường thì đến giờ cái thân này đã bầm dập rồi!”
Lam Linh lục lục túi cuối cùng lại móc ra cái điện thoại đã sớm sập nguồn.
“Em…!”
“Chú!”
Trung Thán tắm rửa sạch sẽ xong liền tìm đến chỗ hai người đang ngồi. Điệu bộ rụt rè áy náy chưa từng thấy.
“Chú…!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/2095523/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.