Ninh Ngọc Lam Linh và Giang Trâm có những hôm sẽ phải học trái ca để thay nhau chạy về chông quán. Cô học xong liền tranh thủ ăn trưa dưới nhà ăn của trường, vốn dĩ là muốn ăn nhanh rồi về nào ngờ lại bị con run thối quấn chân giữ lại.
“Ninh Ngọc Lam Linh!”
Nhìn thấy Trung Thán từ xa cô quay phắt người một trăm tám mươi độ định bỏ chạy, nếu hắn không gọi tên cô thì có lẽ cũng chẳng rảnh hơi mà nán lại với hắn.
“Ồ, đi ăn một mình à? Thằng nhóc mọi ngày hay lẽo đẽo theo cô đâu rồi.”
Trung Thán vô ý vô tứ, tự do cầm đũa của cô lên chọc chọc vào đĩa thức ăn.
Nhìn mặt của hắn thôi đã đủ khiến cô buồn nôn tới mức muốn ói hết thức ăn mới ăn vào bụng. Sao tên điên này gia đình giàu có, mặt mày cũng bảnh bao mà nhân cách thối nát vậy?!
“Hay là tôi ngồi đây ăn cùng với cô nhé!”
Trung Thán vẫy tay ra hiệu cho đàn em phía sau, hai con chó ngày ngày theo hầu hắn quả thật ngoan ngoãn. Nhận lệnh lập tức bê đến một đĩa cơm mới rồi đặt lên bàn.
Hắn cười khoái trí ngồi xuống ăn ngon lành, khi ngước lên nhìn Lam Linh đang phẫn nộ hắn lại càng buồn cười hơn. Trong đầu dường như hiện lên ý tưởng vui vẻ.
“Này, ăn đi chứ, cơm không vừa miệng à?”
Trung Thán vươn tay súc một thìa cơm từ khay cơm của cô bỏ vào miệng ăn thử. Chưa nuốt tới họng đã phỉ nhổ ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/2095522/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.