Bị thương một chút chân tay liền thiếu linh hoạt hẳn. Lam Linh khó khăn trong việc lấy những vật dụng ở xa, nhìn Vũ Hoàng ngược lại thanh thản, cô khẽ gắt.
“Hoàng, mau đến đây phụ em!”
Khoé môi anh khẽ cong lên mãn nguyện mãi mới mang điệu bộ lười nhác đứng dậy tiến về phía quầy pha chế.
Lam Linh nhanh chóng lấy tạp dề đưa cho anh nhưng cánh tay Hoàng không hề nhúc nhích còn nghệt mặt ra.
“Anh làm gì vậy? Mặc vào đi!”
“Sao nhỉ? Em mặc cho anh đi chứ!”
Trước cái đề nghị vô sỉ cô đương nhiên không nghe theo.
Nhưng đã vô sỉ thì vô sỉ cho chót, Vũ Hoàng bắc ghế ngồi ngay trong quầy nhất quyết không phụ Lam Linh và lấy lí do là không biết mặc tạp dề.
Lam làm xong hai ly nước tức giận túm cổ áo phông kéo anh lên.
“Mau mang cái này ra cho khách đi rồi em xử lý anh sau!”
Vũ Hoàng nhận lấy khay nước, ánh mắt ý cười đùa nãy giờ vẫn luôn hướng về cô.
“Được, tuỳ em xử lý vậy!”
Ngoài những lúc cợt nhả trước mặt Lam Linh ra thì Vũ Hoàng được việc hơn cô nghĩ rất nhiều. Cũng chính vì thế mà chỉ một lúc thôi vạt áo phông trắng đã có vài chỗ chuyển sang màu nâu trà sữa.
Khách vừa thưa đi một chút Linh liền ngoắc Vũ Hoàng lại chỗ quầy lần nữa thùi cái tạp dề cho anh.
“Mau đeo vào đi, bẩn hết áo đấy!”
“Em đeo cho anh đi!”
Lam Linh chỉ xuống chân, gương mặt nhăn nhó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/2095524/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.