***
Trong khoảnh khắc đó hắn đã cho rằng người Nguyễn Mục nhắm vào chính là mình.
Khi con người đang ở trong cơn khủng hoảng tột độ, cơ thể sẽ rơi vào một trạng thái đông cứng, hắn ngay cả hô hấp cũng quên, mãi cho đến khi cảm giác hơi ngạt thở làm cho hắn tỉnh táo lại, mới cảm giác được một đôi tay đang ôm mình rất chặt.
Hồ Trụ cũng không nghĩ đến việc tránh ra, chỉ là sững sờ bị ôm một lúc, nghe tiếng tim đập dồn dập, gấp rút của đối phương, hắn chậm chạp mờ mịt hỏi: ...... Ca?"
Cổ họng hắn khô khốc, lời nói ra có chút đứt quãng, cơ hồ là chậm mất nửa nhịp, vỗ vỗ vai Nguyễn Mục, nói: "Tôi... Tôi biết rồi, ca, chặt quá."
Nguyễn Mục nhìn hắn, không nói lời nào, yên lặng bình phục nhịp tim quá căng thẳng của mình, y trút bỏ găng tay, dùng ngón tay sạch sẽ chạm vào mặt Hồ Trụ, thấp giọng nói: "Chú ý xung quanh, đừng lơ là cảnh giác."
Không phải lúc nào y cũng có thể để ý tới hoàn cành xung quanh người này.
Hồ Trụ là cái đuôi trong tay y, y sẽ không vứt bỏ, phải sống chết nắm chặt.
Y không thể rời xa anh ấy.
Hồ Trụ không hiểu vì sao y lại khẩn trương như vậy, chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy, Nguyễn Mục giống như là đang sợ điều gì đó, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, sợ hắn cứ như vậy mà chết đi.
Nhưng rõ ràng ở kiếp trước, người này đã tận mắt chứng kiến cái chết của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-la-lao-cong/3558318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.