Tuy rằng cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng Lí Tuấn hiểu rằng, đúng như lời người kia nói, với tình trạng hiện nay của mình thì cho dù có xuất viện cũng chẳng đủ sức bước qua nổi cổng chính bệnh viện, vì thế cậu đành cam chịu nằm bẹp trong phòng bệnh.
Cũng từng đề nghị được chuyển qua phòng bình thường nhưng lại bị ánh mắt băng lãnh sắc như dao của người nọ phóng qua: “Lão tử thanh toán nhiều tiền như vậy, làm thế chẳng phải tiểu tử kia được lợi rồi sao!?” (“tiểu tử” ở đây chỉ Đường Tĩnh.)
Anh có tiền để giúp tôi, nhưng tôi lại không có tiền trả cho anh đâu! Lí Tuấn tưởng tượng đến hình ảnh con số thiên văn(*) bay lơ lửng trước mặt mình mà cảm thấy vị thuốc đông y trong miệng càng thêm đắng chát.
(*)Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.
Thế nhưng mọi việc vẫn diễn tiến như vậy, Lí Tuấn đành ngoan ngoãn chịu sự sắp đặt này. Mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh cao cấp, uống những loại thuốc quý, được trị liệu những phương pháp đắt tiền………Nhìn thấy cái đơn thuốc, rồi lúc uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lí Tuấn nhăn lại giống như ăn phải khổ qua. (khổ qua: mướp đắng.)
Làm sao bây giờ? Nếu cứ như vậy, không tới mười ngày, cậu sẽ nợ hắn một khoản tiền rất lớn. Lí Tuấn nằm trên giường bệnh mặt ủ mày chau nghĩ ngợi, trong khi ấy một bóng người thon cao lại lặng yên không tiếng không động đi đến.
Người vừa tới mặc một bộ tây trang màu trắng, khuôn mặt thanh tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sac-luu-manh/1303622/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.