Dưới tình huống không biết nên làm sao với cái người này, Lí Tuấn và Lôi Đình quan hệ bất minh bắt đầu sống chung.
Nhà trọ cũ nát của Lí Tuấn, khi cậu rời đi chưa đầy mấy ngày Chính phủ đã dán lệnh cưỡng chế phá bỏ và bắt di dời tới nơi khác. Khi Lí Tuấn trở về thu dọn đồ đạc, một nửa căn nhà đã bị sụp mất một bên, bộ dáng lung lay sắp đổ. Bên cạnh nhà trọ cũ còn đặt một tấm biển “Khu vực này đang trong giai đoạn thi công, đề nghị người tham gia giao thông đi đường vòng.”
Lí Tuấn vốn nhận được thông báo phá dỡ và di dời từ lâu nhưng vẫn chưa chịu thu dọn đồ đạc đi hết, nên bây giờ đành phải lén lút lên lầu ba nơi mình ở, vừa luống cuống tay chân thu dọn những đồ đạc quan trọng mà ông bà để lại, vừa sợ căn nhà “Oanh” một tiếng đổ sụp xuống, sẽ đem mình áp thành một miếng thịt người bít tết.
Dù đã cố gắng cho “một số” đồ vật được coi là “quan trọng” cất vào hai túi hành lý, nhưng vẫn có vài thứ cậu cảm thấy không thể bỏ được. Lí Tuấn nhìn những vật dụng trong nhà cùng bộ bàn ghế mây —— những thứ này đều đã làm bạn cùng mình biết bao năm, trong đó còn cất chứa cả những kỉ niệm về người ông bà cậu yêu thương. Làm sao có thể……….
Thế nhưng lại không thể mang theo, bởi vì cho dù mình có mang được chúng ra khỏi đây, thì kết cục cuối cùng của chúng vẫn không tránh khỏi đi gặp —— thùng rác.
Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sac-luu-manh/1303621/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.