Cẩn Tu đi được mấy chục bước thì trông thấy một đoàn người ngựa cùng kiệu rước lễ đỏ đi tới, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đi đầu đoàn là Mục Tuy cùng Quan Thành cưỡi ngựa song song, theo sau là đoàn cận vệ hộ tống cùng một xe ngựa đỏ rực chuyên dùng rước đồ lễ. Người dân tụ tập trước cửa tiệm nhận ra Quan Thành liền đứng dạt hết vào lề, cúi người nghênh đón.
Cẩn Tu quay lại báo, lập tức Tôn Khánh, Hoàng Cảnh và các nô lệ lành lặn dìu quản sự và hai nô lệ bị đánh ra gần cửa chờ đợi.
Quan Thành được Mục Tuy đỡ xuống ngựa. Cả hai đi vào trong tiệm, sững sờ vì sự tan hoang. Mục Tuy thực sự bất ngờ, cứ trơ mắt ra nhìn quanh. Quan Thành liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt y, lại nhìn một đám nô lệ quỳ trên đất, sẵng giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bẩm đại nhân, - Quản sự run rẩy dập đầu – có một đám nô tài vô cớ xông vào đập phá cửa tiệm ạ.
- Hừ, to gan. – Quan Thành nhíu mày, đi vào bên trong xem xét. – Giữa ban ngày ban mặt, kẻ nào lộng hành đến nỗi cho nô tài tới đập tiệm của người khác? Cửa tiệm này chẳng phải của cậu bảy Đồ Thát sao?
- Vâng ạ. – Quản sự quỳ gối hướng theo. – Đám nô tài kia xông vào lập tức la hét, đập phá, nói rằng chúng tôi đắc tội với cậu cả. Bẩm đại nhân, chúng tôi chỉ là một tiệm nhỏ, làm sao mà dám đắc tội với “cậu cả” nhà nào chứ. Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719291/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.