Mục Tuy thong thả ngồi trong phòng Đồ Thát, vừa đút cho hắn ăn canh bổ sau bữa tối vừa nghe Tôn Khánh báo cáo lại.
- Đồ gia có sáu cửa hàng tơ lụa vải vóc lớn ở thành Thải Quy, đều trong tình trạng như vậy. Các cửa hàng nhỏ hơn, chuyên bán vải mịn cho tầng lớp trung lưu cũng bị phát hiện có bọ. Nếu chưa có, nghe tin đều lập tức đóng cửa tự kiểm tra, xông hương đuổi côn trùng. Sớm thôi, cả thành Thải Quy sẽ biết.
Mục Tuy cười nhạt.
- Đồ Lâm có biện pháp gì không?
- Chuyện mới xảy ra sáng nay, làm sao có biện pháp được ạ. Gã chỉ biết trơ mắt đứng nhìn các cửa hàng xông hương.
- Không báo quan ư? – Mục Tuy ngạc nhiên.
Tôn Khánh lắc đầu.
- Không báo ạ. Mà hôm nay không báo, ngày mai báo cũng vô ích, Quan Thành sẽ nghĩ đó là động tác chống chế vớ vẩn. Qua một ngày, cửa hàng bị khách giẫm đạp, có thể tìm được vật chứng gì đây? Suy đoán ư? Còn chưa kể khách mua tơ lụa đều không quyền thì quý, đắc tội với họ, không bị kiện ngược là may rồi.
Tôn Khánh ngừng nói, cười khan hai tiếng rồi tiếp tục.
Nghe nói có một vị tiểu thư mắc chứng sợ côn trùng bị bọ cắn nổi nốt, về tới cửa nhà liền lăn ra ngất xỉu. Sóng gió này Đồ Lâm ứng phó cũng phải mất một thời gian dài. Gã chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng, mặt mũi tái xanh, tư thế rất thụ động. Đại đại, trình độ thế này...
Mục Tuy nhíu mày suy nghĩ.
Trình độ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165012/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.