Đồ Lâm tức giận nhìn trừng trừng Mục Tuy một hồi, biết y không phải quả hồng mềm nhưng vẫn buông lời cảnh cáo.
- Khôn hồn thì biết thân biết phận một chút, nếu không tao sẽ bóp chết hết lũ nô lệ bần tiện chúng mày, chôn cùng thằng phế vật ngớ ngẩn kia.
Nói xong, gã lập tức đứng dậy, bỏ đi.
Mục Tuy trở vào bên trong, nộ khí công tâm, phải tựa lưng vào tường mới đứng vững. Y thở hổn hển, toàn thân nóng bừng như có lửa đốt bên trong. Gã dám chửi Đồ Thát là thằng phế vật ngớ ngẩn thì để xem ai sẽ trở thành phế vật tiếp theo.
Hoàng Cảnh nhìn thấy mắt y đỏ ngầu, tay cầm khăn dâng lên cũng khẽ run.
Mục Tuy giật khăn, lau sơ sơ nước và bã trà trên ngực áo. Đồ Lâm, chính mày lợi dụng tao, làm nhục rồi khinh bỉ tao, đừng trách Mục Tuy này độc ác, Mục Tuy đay nghiến trong lòng.
Y vẫy Hoàng Cảnh tới gần, nói nhỏ vào tai cậu ta.
- Đêm nay, “xông hương” tất cả các kho chứa vải vóc lụa là và mặt tiền cửa hàng tơ lụa của Đồ Lâm.
Mắt Hoàng Cảnh lóe sáng, cậu lùi lại cúi đầu.
- Vâng.
Đồ Lâm, chống mắt lên mà xem mày chọc phải tổ kiến lửa gì. Xét về thủ đoạn bỉ ổi tao không thua kém bất cứ thằng nào đâu.
***
Cửa hàng tơ lụa Giáng Long – một trong số những cửa hàng lớn nhất của Đồ Lâm ở Thải Quy thành.
Nửa buổi sáng, quản sự bụng phệ mới cho người làm mở cửa. Lập tức một đám các phu nhân, tiểu thư nhà giàu thướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165011/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.