Sau khi kẻ lạ mặt rời đi, tay chân Mục Tuy mới bắt đầu có cảm giác.
Dường như lần này gã hạ thuốc nhẹ hơn, khi gã làm lần thứ hai, Mục Tuy miễn cưỡng có thể cử động được một chút, mặc dù yếu ớt. Y vất vả bò dậy thắp đèn, thất thểu đi ra kiểm tra cửa.
Gã khốn kiếp kia vào phòng, cưỡng hiếp y rồi đường hoàng lấy chìa khóa mở cửa đi ra, khóa và chìa đặt gọn ghẽ dưới đất như trêu ngươi.
Mục Tuy cúi xuống nhặt, khóa cửa lại, lặc lè trở lại lôi xô đá dưới gầm giường ra. Y nhìn vào đáy xô hai giây thì cơn buồn nôn ập tới tống toàn bộ thức ăn trong dạ dày vào xô.
Mục Tuy tự lau chùi cơ thể mình, ném giẻ lau vào xô cùng đống nôn mửa, đậy nắp xô lại, leo lên giường nằm thở hổn hển. Toàn thân y đau nhừ, vô lực. Mặc dù lần này hậu huyệt không bị rách toác ra nhưng vẫn rất đau rát, cộng với việc tên kia làm y tới hai lần khiến sự hành hạ tâm lý nhân lên gấp bội. Thật mệt mỏi.
Mục Tuy nhắm mắt một lát thì chìm vào giấc ngủ.
***
- Đại đại, anh tỉnh chưa?
Tôn Khánh đập cửa rầm rầm bên ngoài, giọng chứa đựng sự sốt ruột khó tả. Mục Tuy mở mắt, cất giọng khản đặc.
- Tỉnh rồi. Muộn lắm rồi hả?
- Muộn lắm rồi. Hôm qua anh dặn Hoàng Cảnh là hôm nay ghé cửa hàng vải xem nhập lô hàng mới mà. Có chuyện gì không?
- Hoàng Cảnh đi rồi à? – Mục Tuy giãy giụa ngồi dậy.
- Đi rồi ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165010/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.