Hồng Đăng im lặng một hồi, thấy Đồ Thát không nói gì nữa thì quay sang Mục Tuy.
- Vậy chúng tôi xin phép cáo lui, trở về nghỉ ngơi. Mọi chuyện nhờ Mục quản sự.
- Khoan đã. – Lục Hành lên tiếng, giọng âm vang, mắt quắc lên. – Cậu chủ, cậu có nhận ra tôi không ạ?
Gã hướng Đồ Thát mà hỏi. Đồ Thát nhìn lên, không trả lời. Lục Hành đưa ánh mắt sắc lẹm sang Mục Tuy, chất vấn:
- Cậu chủ bị làm sao vậy? Gãy chân không nói, sao thần trí không còn giống trước kia? Như thế này liệu có xem được sổ không đây?
- Lục Hành. – Hồng Đăng nạt nộ. – Cẩn thận cái miệng của cậu đấy. Đừng có quá phận.
- Hồng quản sự, ông không thắc mắc gì sao? Khi chúng ta rời đi, cậu chủ vẫn còn bình thường, tỉnh táo. Hiện tại như thế này… ai sẽ là người kiểm tra sổ sách đây? Bán nô kia ư?
Hồng Đăng quay sang trợn mắt quát khẽ.
- Ai là người kiểm tra thì cũng không phải chúng ta. Đó là việc mà cậu chủ sẽ sắp xếp, không phải chuyện của cậu. Nhiệm vụ của chúng ta là chạy thương, mang tiền về. Ý nghĩa của việc kiểm tra sổ sách là xét lại một lần xem chúng ta có biển thủ công quỹ không.
Lục Hành sửng sốt cao giọng:
- Cái gì? Biển thủ? Bao nhiêu ngày tháng màn trời chiếu đất, góp nhặt từng đồng cho cậu chủ, giờ trở về rồi lại bị nghi ngờ ư? Để cho một bán nô không rõ từ đâu chui ra kiểm tra sao? Trong khi tình trạng của cậu chủ mơ mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719292/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.