Ôm tâm tình đắn đo suy tư mà đi ngủ, nửa đêm, Mục Tuy khó chịu tỉnh tại vì cảm giác lạ lùng.
Căn phòng đá của y tối om. Bình thường y luôn đốt đèn bởi vì chứng sợ bóng tối. Phòng xây bằng đá rất kín, không bao giờ đèn bị tắt giữa đêm vì gió lùa. Mục Tuy muốn ngồi dậy đốt lại đèn nhưng cơ thể vô lực, không cử động được. Y phát hiện toàn thân mình nóng ran, thứ kia trướng căng, giật giật.
Có tiếng sột soạt dưới chân giường. Trong phòng có người.
Y muốn mở miệng gọi Tôn Khánh và Hoàng Cảnh nhưng hai hàm cứng lại, cổ họng không phát ra âm thanh nào. Y ngửi thấy thoang thoảng trong không khí có mùi hương hoa sen thơm dìu dịu.
Mục Tuy sợ hãi nhận ra rằng mình đã bị kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng hạ thuốc. Y không cử động được, không nói được, dục vọng căng cứng đòi giải tỏa, không nhìn thấy gì trong căn phòng tối đen. Tim y đập nhanh dần, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực, hơi thở vì thế mà cũng từ từ hỗn loạn.
Có tiếng quần áo rơi loạt soạt xuống sàn, một bàn tay lạnh như băng chạm vào chân Mục Tuy khiến y giật thót mình. Là người hay ma?
Bàn tay kia sờ dọc theo cẳng chân lên bắp đùi, từ từ tiến tới vùng cấm địa. Toàn thân Mục Tuy nổi hết da gà, y muốn nôn. Một cơn ghê tởm dâng lên khiến dạ dày y nhộn nhạo nhưng cơn buồn nôn không kéo tới như mọi lần mà chỉ là cảm giác, y không nôn được.
Bàn tay kia nắm lấy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165001/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.