Mục Tuy định tự mình lau dọn, giấu giếm mọi chuyện vì sĩ diện của đàn ông nhưng có một nô lệ quá thông minh dưới quyền như Tôn Khánh, chẳng giấu nổi cái gì. Y đâm ra oán hận, bực bội với sự nhạy bén của Tôn Khánh.
Vật lộn mãi mới lau chùi sơ sơ, mặc được quần vào thì cơn buồn nôn kéo tới.
Mục Tuy lật sấp người ra mé giường, nôn thốc nôn tháo xuống sàn.
Tôn Khánh ở bên ngoài nghe thấy, vội vã lách người vào phòng, cài then, lần mò đến bên bàn đốt đèn lên.
Mục Tuy muốn gầm rú đuổi người nhưng từng cơn, từng cơn nôn mửa như rút cạn ruột gan y. Ánh đèn soi sáng căn phòng lộn xộn. Tôn Khánh nhìn thoáng qua, để yên cho Mục Tuy nôn, vơ lấy cái xô đá dưới gầm giường, bắt đầu thu dọn những thứ mà Mục Tuy dùng để lau chùi, vứt một đống dưới đất.
Nhìn y nôn thốc nôn tháo, Tôn Khánh khẳng định suy đoán của mình là đúng bởi vì Mục Tuy từ nhỏ bài xích tình dục. Nghe nói y từng chứng kiến chủ nô mang chúng bạn về, hãm hiếp một nữ nô lệ đến chết. Sự ghê tởm ăn sâu vào tận xương tủy khiến y nôn mửa mỗi lần vô tình nhìn thấy động tác kia. Hiện tại...
Tôn Khánh không dám nghĩ tiếp.
- Đại đại...
Tiếng đập cửa cùng giọng Hoàng Cảnh vang lên bên ngoài. Tôn Khánh nói vọng ra.
- Đại đại trúng gió, đang nôn. Chuẩn bị nước nóng khăn lau đi. Mang sang phòng tao.
- Trúng gió? Được được... đi ngay.
Hoàng Cảnh tính tình thẳng thớm, lập tức tin ngay.
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165002/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.