Chương trước
Chương sau
Hoàng Cảnh theo sự chỉ đạo của Mục Tuy phân chia nam nô lệ dọn phòng, đắp bếp lò mới trong một gian phòng trống để nấu nướng. Hai nữ nô là Á Linh và Ngô Diệu dọn dẹp phòng ốc của Đồ Thát, mang chăn đệm bỏ đi hết. Tôn Khánh ra ngoài mua đồ còn thiếu về.
Bận rộn đến trưa, Mục Tuy thấy Cát Sầu đi lãnh đồ ăn về. Cô ta bưng một cái khay hai tầng, tầng bên trên là một bát cơm trắng, một món mặn, một món xào và một canh. Tầng bên dưới cũng như vậy, thêm một đĩa thịt xào nhỏ và lượng các món kia nhiều hơn chút ít.
Mục Tuy cười nhã nhặn, hỏi chuyện:
Cát Sầu, cô đi lãnh đồ ăn về sao?
Cát Sầu kiêu căng đáp:
Phải, nhưng không có phần của các người đâu. Cơm canh này trên của tôi, dưới của cậu chủ. Quản sự nhà bếp đại viện Hồng Hoa nói cậu chủ tự ý mua nô lệ về không qua tổng quản gia cho nên không có danh ngạch đồ ăn uống tiêu dùng cho các người đâu. Cậu chủ phải tự nuôi nô lệ mà mình mua về.
Mục Tuy gật đầu ra hiệu cho Á Linh đón lấy khay đồ ăn.
Cát Sầu, vất vả cho cô rồi. Từ nay cứ để Á Linh và Ngô Diệu hầu hạ cậu chủ ăn uống nghỉ ngơi. Cô chỉ cần sai sử bọn họ là được rồi.
Cát Sầu nhếch mép cười.
Thế mới phải chứ.
Nói rồi cô ta bưng khay đồ ăn của mình đi thẳng về phòng.
Á Linh nhìn khay đồ ăn mà đại viện Hồng Hoa phân cho Đồ Thát, nhăn mặt:
Đại đại, sao đồ ăn của cậu chủ giống đồ ăn của ả nô tì kia? Như thế này thật khinh người quá đáng.
Mang vào phòng cậu chủ, đổ vào bô, lát nữa bưng bô ra đi đổ như bình thường. – Mục Tuy hạ giọng ra lệnh.
Á Linh ngỡ ngàng nhìn xuống. Đồ ăn có độc ư? Mục Tuy đưa ánh mắt lạnh lùng ra hiệu, Á Linh cúi đầu làm theo.
Cùng lúc đó, Tôn Khánh ra ngoài trở về mua một xe nhu yếu phẩm như quần áo, vải vóc, chăn đệm, nồi niêu xoong chảo, bát đĩa, rương hòm… và cả một nồi đầy bánh bao. Mục Tuy nhìn nô lệ của mình khiêng đồ vào từng phòng, gật gù hài lòng. Y lấy mấy cái bánh bao, đem vào phòng Đồ Thát.
Trong tư phòng, Đồ Thát đang ngồi ngẩn người ở gần cửa chính, còn Á Linh và Ngô Diệu vẫn tiếp tục lau chùi. Mục Tuy bảo họ dừng tay ăn trưa. Y đẩy Đồ Thát vào phòng, rót nước ra cốc. Ngô Diệu thấy vậy thì nhanh miệng giải thích:
Đại đại, trà đã cũ, có mùi cả rồi, có chỗ còn mốc nữa, không dùng được. Em đã đổ cả đi.
Ừ, bảo Tôn Khánh mua mới. Cái gì không dùng được đều bỏ hết đi. Trưa nay để cậu chủ, ăn tạm bánh bao này vậy, tối đến bếp lò khô sẽ nấu cơm đàng hoàng.
Đồ Thát nhìn xuống chiếc bánh bao trắng vẫn còn âm ấm mà Mục Tuy vừa dúi đặt vào tay mình mà mỉm cười.
Vất vả cho cậu rồi. Tôi chỉ còn lại một chiếc nhẫn ngọc này… Cậu đem bán đi mà lấy tiền chi tiêu.
Đồ Thát đặt một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc vào tay Mục Tuy. Y nhìn vào đôi mắt lơ mơ kia, cười nhạt.
Cậu chủ ăn đi đã, chuyện khác tính sau.
Đồ Thát ngoan ngoãn ăn bánh bao y đưa. Hắn ăn rơi vãi mà chẳng biết để ý, nhân bánh dính cả bên mép cũng không biết đường lau, chẳng còn ra dáng một đại thiếu gia khôn ngoan tài giỏi ngày xưa nữa.
Rốt cuộc bọn ác độc kia đã cho bỏ thứ quái quỷ gì vào đồ ăn của hắn?

Mục Tuy lửa giận bừng bừng, hầu hạ Đồ Thát uống nước lau miệng, lau tay, trải chăn đệm mới cho hắn rồi đứng nhìn Đồ Thát chật vật chống tay nâng người từ xe lăn bò lên giường. Đồ Thát từ chối người khác đỡ hắn mỗi khi muốn di chuyển bởi vì cái chân hắn chỉ có hình dạng như vậy thôi chứ thực chất xương lung tung lộn xộn bên trong. Nếu hắn không tự mình khéo léo bò lên, động vào sẽ đau thấu óc.
Mục Tuy cầm chiếc nhẫn, trở về căn phòng mà Hoàng Cảnh dọn cho y, bỏ nhẫn vào rương, khóa lại. Y lấy một cuốn sổ mới ra ghi chép ngày tháng. Nhẫn này nếu bán ra ngoài giỏi lắm được 1000 lượng. Y ghi vào, sau đó đưa cho Tôn Khánh theo dõi chi tiêu.
***
Dọn dẹp từ sáng đến sẩm tối mới coi như hoàn thành. Mục Tuy dẫn Á Linh và Ngô Diệu ra cửa chính, đợi Cát Sầu đi lấy đồ ăn tối về thì cầm một ổ khóa to tướng, khóa cửa chính của tiểu viện Hoa Tiên lại. Cát Sầu nhìn thấy, nhảy dựng lên quát:
Làm cái gì đó?
Mục Tuy ra hiệu cho cô ta nói nhỏ tiếng đi, hạ giọng:
Cô đừng trách tôi tự ý làm này nọ. Nô lệ của tôi, tôi quản được nhưng năm nam nô thiếu niên mua từ chợ nô lệ kia đem về, ai biết bọn chúng xuất thân như thế nào chứ? Lỡ nửa đêm chúng lẻn sang chính viện, trộm thứ gì đó mang vào phòng cô để thì sao?
Cát Sầu đảo mắt.
Chúng dám?
Sao cô biết chúng không dám?
Cát Sầu không tự tin vào khả năng này, đành vỏn vẹn đáp - Vậy chỉ khóa tạm thời thôi chứ?
Tất nhiên rồi. – Mục Tuy cười cợt. – Dù sao cô cũng là nô tì ở bên cạnh cậu chủ đã lâu. Trước kia không có người mới phiền đến cô làm nhiều việc tay chân vất vả, còn hiện tại có Á Linh và Ngô Diệu, cô cứ tùy ý sai bảo họ.
Cát Sầu bị viễn cảnh ngồi không chỉ tay sai sử kẻ khác như bà chủ làm cho khoan khoái, hếch mặt lên cười kiêu căng.
Vậy anh cứ liệu mà làm.
Vất vả cho cô rồi…
Mục Tuy bỏ chìa khóa vào túi, mỉm cười nhận đồ ăn của Đồ Thát, tiễn Cát Sầu trở về phòng.
Á Linh và Ngô Diệu đứng sau lưng Mục Tuy chờ y đưa chìa khoá cửa chính viện cho, nhìn thấy một màn này. Ngô Diệu nhăn nhó:
Đại đại, con nhỏ kia…
Á Linh dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo Ngô Diệu. Mục Tuy giao chìa khóa cho Á Linh, giọng đều đều căn dặn:
Chỉ được mở ra ngày ba lần để sang bên kia lấy đồ ăn cho cậu chủ và Cát Sầu. Ngô Diệu lãnh đồ ăn của Cát Sầu, đem tới tận phòng cho ả, còn Á Linh thì đưa đồ ăn của cậu chủ về phòng rồi đổ đi, vào bếp của tiểu viện nhận thức ăn khác. Cứ vậy mà xử lý gọn ghẽ vào.
Thấy Á Linh giương bộ mặt hớn hở như có mưu đồ riêng, Mục Tuy liền đánh phủ đầu.
Không được tự ý manh động. Mọi đường đi nước bước phải tuyệt đối nghe theo lệnh ta.
Vâng ạ. – Á Linh vội cụp mắt xuống.
Căn dặn xong, Mục Tuy cất bước quay về phòng. Chỉ đợi có thế, Ngô Diệu liền nhảy dựng lên la ó.

Chị, vậy em phải đi hầu con ả nô tì trị giá 5 lượng bạc kia à? Bảo em hầu hạ chủ nhân, đại đại thì em làm, nói em hầu con kênh kiệu đó…
Nếu không, em muốn làm thế nào? Chống lại mệnh lệnh của đại đại?
Ngô Diệu há miệng mắc quai, tức đỏ mặt.
Không ạ… Nhưng mà…
Nhưng cái gì? Lời đại đại chính là trời là đất. Em muốn sống hay muốn chết?
Ngô Diệu á khẩu không nói được gì, lẩm bẩm làu bàu theo sau lưng Á Linh đưa cơm vào phòng Đồ Thát, nhìn cô đổ cơm vào bô rồi đậy lại đem đổ. Ngô Diệu ở lại hầu hạ Đồ Thát, Á Linh quay lại nhà bếp mới làm lấy đồ ăn.
***
Dọn dẹp sắp xếp mất gần một tuần mới xong. Mục Tuy nhìn tiểu viện Hoa Tiên gọn gàng sạch sẽ lấy làm hài lòng. Thế nhưng số tiền 1000 lượng từ việc bán chiếc nhẫn giờ cũng chỉ còn lại 400 lượng. Y khá đau đầu vì không biết phải hợp lý hóa thế nào chỉ với 400 lượng. Lâu nay quen buôn to bán lớn, nếu bỏ tiền túi ra buôn, biết kê khai thế nào với Đồ Thát đây.
Đồ Thát sáu ngày nay ăn uống đồ ăn giống với y nhưng vẫn cứ ngơ ngơ như ngày đầu, dường như thuốc độc đã ngấm quá sâu, chốc lát không thể phục hồi ngay được. Mục Tuy sốt ruột. Đồ Thát trước kia là thương nhân sắc bén, chắc chắn y không chỉ có gia sản ở thành Thải Quy này mà còn phải có của để dành ở những chỗ khác nữa. Nếu hỏi ra được, sử dụng tài sản còn lại buôn bán mới nhanh vực dậy tiểu viện Hoa Tiên. Bằng không…
Tôn Khánh cầm một cuốn sổ đi vào phòng, đưa cho Mục Tuy rồi báo cáo.
- Đại đại, hàng đã dừng ở kho lâu rồi, cần phải chuyển đi thôi. Làm thế nào bây giờ?
Mục Tuy cầm sổ mở ra xem.
- Hiện tại chúng ta không còn đổ được tơ lụa cho các cửa hiệu của Tần gia nữa, hỗ lụa đó phải chờ thêm mấy hôm. Tao sẽ đích thân đi chào hàng xem cửa hàng tơ lụa của Ngô gia có đồng ý nhập không.
- Ngô gia thường ép giá rất gắt. - Tôn Khánh nhíu mày.
Mục Tuy gật gù.
- Phải. Lần này thậm chí bọn họ còn ép giá gắt hơn bởi vì họ sẽ đoán được lô hàng này mua dưới danh nghĩa của Tần Tể nhưng thực ra là của chúng ta. Trong tay cậu chủ Đồ Thát chẳng còn cửa hàng tơ lụa nào để ngụy trang.
- Mùa đông ở nơi này rất lạnh, nếu không có hầm chuyên dụng để bảo quản, 1000 súc lụa kia sẽ bị giảm chất lượng. Sang xuân bán cũng không còn được giá nữa. Hay cứ mềm mỏng bán rẻ một chút cho Ngô gia đi. - Tôn Khánh đề nghị.
Mục Tuy nhịp tay xuống bàn, mắt nhìn vào hư vô. Y không có hầm bảo quản, chi phí thuê hầm vượt xa so với tiền lãi bán lụa. Nếu bán rẻ một chút thì lợi hơn là để lại lâu.
Quyết định như vậy, Mục Tuy đưa cho Tôn Khánh một mảnh giấy ghi địa chỉ.
- Ngày mai tìm tới thuê lại cửa tiệm này. Tao định kinh doanh vải thô. Nếu cậu chủ còn tiền thì tốt, nếu không chúng ta tự xoay sở vậy. Buôn vải thô cần ít vốn mà nhanh thu hồi, có điều lãi hơi ít thôi.
Tôn Khánh đưa hai tay ra đón mảnh giấy, mỉm cười:
- Được. Làm lại từ đầu cũng rất thú vị.
Sau khi Tôn Khánh rời đi, Mục Tuy mở sổ xem kỹ lại hàng tồn kho. Ngoài lụa ra bọn họ còn có một lượng lớn gỗ Quỳ. Loại gỗ này khó thấm nước và có mùi thơm, thường được nhà giàu mua về để làm gia cụ, bát đĩa, cốc chén. Gỗ quỳ chịu được nhiệt, để qua mùa đông trong kho cũng không ảnh hưởng đến chất lượng cho nên chưa cần bán vội.
Đau đầu hơn cả là thảo dược…
Mục Tuy thở dài, gấp sổ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.