Cảm giác thẹn thùng và tức giận sắp trào dâng cả người Lạc Ngu, giống như quả bóng bay chỉ loáng cái là nổ tung.
Trì Mục là người mà cậu tin tưởng.
Là người mà cho dù cậu biến thành Omega cũng thề son sắt cam đoan sẽ không sờ mó.
Nhưng chuyện trong trí nhớ cơ hồ làm cho Lạc Ngu nứt ra rồi, cậu xấu hổ đến độ hận không thể bật người trăm mét gia tốc chạy đến cửa sổ, nhảy xuống đào lỗ chôn mình.
Lòng tự trọng của Alpha vẫn còn đó, dù từng tưởng đã biến chất nhưng thật ra vẫn còn tồn tại. Lạc Ngu cũng không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, cũng cảm thấy chẳng qua là phản ứng có thể kìm lại được không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi Trì Mục đưa tay vào, ý nghĩa sẽ khác.
Trên mặt Lạc Ngu đầy vẻ tức giận, cậu cong thắt lưng túm áo Trì Mục, c4n răng.
So với tức giận vì bị s0 soạng muốn đánh người này một trận, thật ra cậu thấy sợ vì Trì Mục làm như vậy.
Đó quả thực không phù hợp với tác phong của Trì Mục.
Ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại của Trì Mục chiếu sáng gương mặt của thiếu niên, hắn lẳng lặng đối diện cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Thật ra vốn Trì Mục không định làm như vậy, từ trước đến nay hắn tiến hành theo chất lượng, không nhanh không chậm, trong kế hoạch và phương án trong đầu hắn, vào thời cơ này làm hành vi thỏa đáng gì sẽ có kết quả gì, hắn đã nghĩ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-si-me/2338741/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.