Tối tăm vô biên vô hạn, làm cho người ta sa vào cuộc chiến giữa bản năng và lý trí. 
Pheromone vị bạc hà rộng lớn như đại dương mênh mông, Lạc Ngu sa đọa trong đó. 
Lạc Ngu chưa bao giờ hận bản năng đến thế, cậu ghét không thể tỉnh táo tự suy nghĩ, quật cường để bảo toàn một chút tự tôn đó. 
Dù cậu biết sự tự tôn đó vô dụng, nó sẽ biến mất theo ý chí ngủ say. 
Trì Mục để cho cậu tựa vào người mình, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, bởi vì không thể kháng cự nên mới là bản năng, không thể trách." 
Ánh sáng trong mắt Trì Mục tắt đi, chỉ còn lại tăm tối: "Cho nên cậu đừng lo lắng." 
Sở dĩ Lạc Ngu sợ hãi kháng cự là vì cậu không thể chấp nhận những gì mà Omega phải chịu đựng. 
Cậu quật cường cho rằng, chỉ cần mình không đụng vào vùng cấm, như vậy cuộc sống của cậu chẳng khác gì lúc là Alpha. 
Mà sở dĩ có khác biệt giới tính, nên cuộc sống cũng có khác biệt. 
Nếu Trì Mục muốn Lạc Ngu chấp nhận hắn, trước hết phải làm cho cậu chấp nhận chính mình. 
Sau đó từng bước một nắm lấy trái tim cậu, làm cho cậu bất giác ỷ lại làm cho cậu rơi vào tay giặc làm cho cậu không thể thoát đi. 
Tất cả suy nghĩ đó bị đè nén dưới bề ngoài bình tĩnh. Pháo hoa nổ vang ở ngoài cửa sổ, trời sáng rực. 
Tiếng nổ vang liên tiếp cũng ăn mòn lý trí của Lạc Ngu, trống rỗng, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-si-me/2338739/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.