Chương trước
Chương sau
Hai người kia không nói dối, lúc Sở Vĩnh Du lái chiếc Ford F350 của mình chạy theo hướng Đông được mười cây số, thật sự nhìn thấy một khoảng sân, ở bên trong có đầy xe, ở cổng còn có thủ vệ đứng gác.
Lái xe vào trong, thủ vệ không hề ngăn cản, lúc anh đậu xe xong mới bước xuống, có một người trẻ tuổi cười ha hả ra chào đón.
“Có phải anh đang muốn vào đấu trường xem cuộc tranh tài không?”
Sở Vĩnh Du gật đầu, người trẻ tuổi lấy một cái vé ra.
“Tôi chính là người bán vé, thấy anh đây lần đầu tiên đến đây, tôi công khai ra giá luôn vậy, một vé giá ba triệu đồng, tiền mặt hay là quét mã QR đây?”
Ba triệu à? Xem ra là nơi này rất biết cách kiếm tiền.
“Đương nhiên, nếu như anh muốn có một vị trí độc nhất vô nhị, ngoại trừ đại sảnh chúng tôi vẫn cung cấp phòng ở trên lầu, một căn phòng có giá ba trăm triệu.”
“Không cần, đưa tôi một vé là được rồi.”
Thanh toán ba triệu, dựa theo phương hướng ngón tay của người trẻ tuổi, Sở Vĩnh Du đi vào trong một căn phòng, ở bên trong không có cái gì hết, chỉ có sáu thang máy.
Bước vào một thang máy trong số đó, bên trong chỉ có một phím, đó chính là tầng hầm thứ hai.
Sau khi cửa thang máy mở ra lần nữa, một tiếng thét chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng gầm thét của dã thú.
“Mời anh xuất trình vé.”
Cửa ra vào ở phía trước cách đó không xa chỉ dùng một cái rèm cửa màu đen che lại, còn có hai người đàn ông vạm vỡ đứng thẳng, có vai trò soát vé.
Sau khi lấy vé vào cửa, kiểm tra xem Sở Vĩnh Du có mang theo súng ống không, sau đó liền được cho qua.
Mặc dù bây giờ gần như toàn dân đều biết võ, nhưng mà dù sao mới khởi động không lâu, cho dù là một khẩu súng nhỏ thì lực sát thương vẫn vô cùng kinh khủng như trước kia.
Vén rèm cửa lên, nó giống như là một nhà thi đấu, chẳng qua có hình tròn, số lượng người xem vô cùng kinh khủng.
“Lên đi.”
“Giết con tinh tinh biến dị này đi, ông đây đã đặt cọc rất lớn cho mày đó.”
“A! Tinh tinh cố lên, đánh bại cái tên đó đi.”
Có rất nhiều tiếng la hét thô bạo liên tiếp vang lên, Sở Vĩnh Du cau mày đứng ở đó nhìn về phía chính giữa, trong khoảng sân to lớn có một con tinh tinh biến dị đang đánh nhau với một người trung niên.
Hình thể của con tinh tinh biến dị này tối thiểu cũng to gấp hai con tinh tinh bình thường, lúc này hai tay đấm vào ngực phát ra âm thanh thịch thịch trầm đục, không nghi ngờ chút nào, nếu như một quyền đó nện trên người, sợ rằng sẽ trực tiếp bị đánh thành thịt nát.
Sau khi đấm vào mình xong, con tinh tinh biến dị vọt về phía người đàn ông trung niên, hai quyền vung lên rồi nện xuống, lại bị người đàn ông trung niên dựa vào tốc độ lắc mình một cái tránh thoát, đồng thời còn đá một đá vào lưng của con tinh tinh biến dị.
Có thể nhìn ra người đàn ông trung niên này hẳn là một võ giả mà không phải là học theo thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, trông có vẻ là võ giả cấp bốn.
Một đá này đối với con tinh tinh biến dị không đau không ngứa, quay người lại tiếp tục tấn công.
Người đàn ông trung niên cũng rất thông minh, không đối đầu chính diện, dựa vào tốc độ mà không ngừng đánh trả.
Lúc này, con tinh tinh lại giơ cao hai tay để người đàn ông trung niên thấy được sơ hở, không lùi mà tiến tới, nhảy lên một cái từ khe hở giữa hai tay. Có lẽ dùng chiêu thức nào đó, chân phải đá mạnh vào mặt của con tinh tinh biến dị.
Cảnh tượng này làm cho người xem điên cuồng gào thét, dường như cuộc chiến đến đây là sắp kết thúc rồi.
Mà Sở Vĩnh Du nhìn vô cùng rõ ràng, cho dù ở một khoảng cách xa như vậy anh cũng có thể nhìn thấy trong mắt của con tinh tinh biến dị loé lên một tia gian xảo.
Quả nhiên lúc chân phải của người đàn ông sắp đến trước người nó, con tinh tinh biến dị đột nhiên mở miệng to.
“Gừ!”
Một tiếng rống càng cuồng bạo hơn so với tiếng rống trước kia được phát ra, người đàn ông trung niên nhảy lên không trung, lập tức đau đớn che kín hai lỗ tai.
Một khắc sau, bị một quyền của con tinh tinh biến dị đánh trúng, cả người bay ra ngoài không thể cử động.
Đám người điên cuồng hò hét đủ kiểu, làm bầu không khí dâng trào đến cực hạn.
“Ăn ông ta, ăn ông ta đi.”
Không sai! Ba chữ này chính là âm thanh to nhất toàn trường, có thể đến đây xem những trận chiến điên rồ như thế này không phải là người có vấn đề về tâm lý, mà là đến đây có thể không cố kỵ mà bộc lộ bộ mặt xấu xí ác độc nhất của mình ra.
Thật ra căn bản không cần bọn họ phải hô hào, con tinh tinh biến dị nhảy vọt lên đến trước mặt người đàn ông trung niên, thật sự chỉ cần mấy ngụm là đã có thể nuốt trọn người đàn ông trung niên đã chết vào trong bụng.
Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu chặt hơn, anh không cần phải tiếp tục xem nữa, chắc chắn nơi này phải bị đóng cửa.
Có thể nhìn thấy trên người của con tinh tinh biến dị mang theo một đồ vật rất nhỏ, có lẽ đây là vật khống chế, nếu không thì làm sao những động vật biến dị có thể nghe theo mệnh lệnh của con người.
Đi chưa được mấy bước, tìm được một bảo vệ đứng ở trạm, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Ông chủ có các người ở đâu?”
Bảo vệ trừng Sở Vĩnh Du.
“Đây không phải là vấn đề mà anh nên quan tâm, thưa anh, mời anh về chỗ ngồi của mình.”
Dường như Sở Vĩnh Du biết đối phương sẽ nói như vậy, anh tiếp tục nói.
“Tôi có một phi vụ làm ăn hơn ba trăm tỷ muốn nói với anh ta, nếu như làm chậm trễ, chắc cậu cũng biết kết quả.”
Do dự một chút, bảo vệ nói câu chờ một lát, sau đó lại nói gì đó với tai nghe, lúc này mới nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Bây giờ anh còn có một cơ hội, nếu như không phải đến đó nói chuyện kinh doanh mà là cố tình gây sự, hoặc là có chuyện gì khác, vậy thì kết quả của anh sẽ vô cùng thê thảm, có muốn đi không?”
“Đương nhiên muốn.”
Đi theo tên bảo vệ này, Sở Vĩnh Du đi đến cửa ở một căn phòng ở lầu hai, có một ông già đang chờ ở đó.
“Cậu chính là người muốn nói chuyện làm ăn với ông chủ chúng tôi, vụ làm ăn hơn ba trăm tỷ?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Không sai.”
“Vào đi, nếu như cậu dám lừa gạt chúng tôi, hậu quả của cậu sẽ rất khó lường.”
Đi vào trong phòng, ở bên trong có năm người phụ nữ ăn mặc vô cùng gợi cảm, có một người trẻ tuổi đang nằm trên cái ghế sofa lớn ở bên cạnh tấm kính, lúc này chậm rãi quay đầu nhìn lại.
“Chính là anh muốn bàn phi vụ làm ăn hơn ba trăm tỷ với tôi? Nói thử đi, làm ăn gì vậy?”
Người trẻ tuổi cà lơ phất phơ, hai tay mỗi bên còn ôm theo một cô gái, có vẻ như là hưởng thụ rất xa hoa.
“Chuyện làm ăn mà tôi muốn nói với anh đó chính là hãy đóng cửa chỗ này.”
Cái gì? Lời Sở Vĩnh Du vừa mới nói ra, người trẻ tuổi bật cười, mà lão già cùng với hai thủ vệ trong phòng lại thay đổi sắc mặt, bao vây Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc kia, đúng là mày đến đây để đùa giỡn ông chủ của bọn tao, muốn chết rồi!”
Thủ vệ đang muốn ra tay, người trẻ tuổi lại cười nói.
“Chờ một lát đã, để ta xem xem cái tên ngốc này có chuyện gì vậy, đã lâu lắm rồi không có ai khiến cho tao cười vui vẻ như thế.”
Vừa nói, người trẻ tuổi vừa đứng dậy quan sát Sở Vĩnh Du một chút, mới tiếp tục nói.
“Mày muốn kêu chỗ này của tao đóng cửa?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Không sai, thứ nhất, phạm pháp, thứ hai, quá tàn nhẫn, dù sao thì nơi này vốn dĩ không nên được tồn tại.”
Chẹp miệng mấy lần, người trẻ tuổi bưng một ly rượu vang, giọng nói lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Tao không cần biết mày là do ai phái đến đây, hoặc cho dù là người của tổ điều tra sự cố đặc biệt, ông đây cũng không để vào mắt. Tao nói với mày như này đi, mày có biết ông chủ chân chính đứng phía sau trường đấu thú là ai không?”
“Tôi rất muốn biết.”
Người trẻ tuổi nhìn Sở Vĩnh Du, chậm rãi phun ra ba chữ.
“Sở Vĩnh Du.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.