Chương trước
Chương sau
Nhìn mấy chấm đỏ đó, mày Sở Vĩnh Du cau chặt lại, đồng trời trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Sao trên ga giường lại có máu?
Lập tức, một vấn đề sâu hơn xuất hiện, bà xã không ở bên cạnh, chẳng lẽ cả đêm không về?
Sau khi phát hiện Đồng Ý Yên ngủ ở phòng khác, Sở Vĩnh Du lại yên tâm, cũng không nghĩ quá nhiều, quấn ga giường vứt vào máy giặt giặt sạch.
Một lần kỳ dị gia tăng năm đại cảnh giới, tâm trạng anh đương nhiên cực kỳ tốt.
Đi xem con gái, ai biết Hữu Hữu đã tỉnh rồi, dáng vẻ lỗi lầm nhìn Sở Vĩnh Du, hai tay chà xát, cái đầu nhỏ rũ xuống.
“Ba, xin lỗi, con tè ra giường rồi.”
Sở Vĩnh Du thấy trên giường quả thực có vũng nước lớn, cười nói.
“Hữu Hữu không cần xin lỗi, ba lúc nhỏ cũng tè dầm, đợi con lớn là tốt thôi.”
Nghe thấy lời này, Hữu Hữu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to lấp lánh.
“Thật sao ba?”
“Thật đó, ba lừa Hữu Hữu lúc nào nào.”
Cô bé lập tức trở nên hoạt bát.
“Dạ dạ, đợi con lớn rồi thì nhất định sẽ không tè dầm nữa, con đi rửa mặt.”
Sắp trưa rồi, Đồng Ý Yên mới tỉnh dậy, duỗi cái eo lười biếng.
“Ô ~ giấc ngủ này thật thoải mái.”
“Thoải mái rồi thì dậy thôi, có thể ăn thẳng cơm trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Sở Vĩnh Du cười ha hả đứng ở cửa, Đồng Ý Yên quay đầu nhìn sang, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen.
“Gì vậy? Sao em cảm giác tâm trạng anh hôm nay rất tốt chứ?”
“Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy em, tâm trạng đương nhiên tốt.”
Liếc trắng mắt, Đồng Ý Yên bắt đầu ngồi dậy.
“Hừ! Dẻo mồm.”
Hai người ăn bữa cơm tây lãng mạn xong, Đồng Ý Yên tiếp tục bận rộn chuyện đấu võ, mà Sở Vĩnh Du, lại đến cứ điểm Tạc Thiên Bang, Huyết Cốt muốn gia nhập, là người theo mình sớm nhất, anh đường nhiên phải tới xem xem.
Vừa khéo là đi vào không bao xa đã nhìn thấy Phồn Hoa và Huyết Cốt.
“Đại nhân, sao người lại tới?”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Cậu vừa tới không lâu, tôi có thể không đến xem sao?”
Vừa nói ra câu này, Huyết Cốt nói không cảm động là giả, cũng vậy, Phồn Hoa cũng rất may mắn với cách làm của mình, Huyết Cốt là một trong bốn thủ hộ của Sở Vĩnh Du, về tình cảm và những phương diện khác, không chỉ cô ta, rất nhiều người đều không cách nào so sánh, còn may cô ta cũng hoàn toàn đối đãi với Huyết Cốt như người nhà.
“Đại nhân, bang chủ đang dẫn tôi làm quen nơi này.”
“Ừ, vậy hai người tiếp tục đi, thấy cậu có thể thích ứng, tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, nhìn sang Phồn Hoa nói.
“Phồn Hoa, Khổng Lưu nói với cô rồi chứ?”
Phồn Hoa gật đầu.
“Đã nói rồi, tôi đã phong bế trường đấu võ phía đông rồi, anh Sở, anh muốn đến lúc nào cũng không thành vấn đề.”
Lại nói vài câu, Sở Vĩnh Du đến trường đấu võ phía đông, được cải tạo từ một xưởng rất rộng trước đây.
Vào rồi, Khổng Lưu đang đợi bên trong.
Tình huống hiện tại có thể nói Sở Vĩnh Du đã không còn địch thủ, nhưng là võ giả, muốn tiến bộ, thì phải tìm cường giả cọ xát, hoặc là chiến đấu, cho nên, Khổng Lưu chính là một vị giáo luyện rất tốt.
“Thiếu chủ!”
Khổng Lưu cung kính nói xong, bỗng nhiên sững sờ, mặt đầy chấn động.
“Thiếu chủ, người...thực lực của người...”
Sở Vĩnh Du lại có chút đắc ý, vì ở lãnh thổ nước R, chuyện có thể khiến Khổng Lưu chấn động dường như đã không còn.
“Ừ, gia tăng một chút.”
Một chút? Khổng Lưu thật sự cũng cho rằng mình cảm ứng nhầm rồi, trong một đêm, thực lực lại tăng nhiều như vậy, dù là Huyền Hoàng Tinh cũng không có thứ gì thần kỳ như thế.
“Thiếu chủ không hổ là người sở hữu nhẫn Vũ Lam, thật sự là tạo hóa của trời đất, Khổng Lưu kính phục.”
Đã là sự thực rồi, Khổng Lưu cũng không nói gì nữa, huống hồ thực lực của Sở Vĩnh Du gia tăng càng nhanh, đối với người ủng hộ như gia tộc Khổng thị bọn họ đương nhiên là chuyện tốt trong chuyện tốt, cầu còn không được đâu.
“Ừ, chuẩn bị chiến đấu đi.”
Giờ khắc này, trong mắt Sở Vĩnh Du bạo phát ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, bản thân hiện tại đã là võ giả tầng thứ bảy đan điền cảnh, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa bước vào tầng cấp sau đó, vậy anh tất nhiên sẽ đi Cửu Long Vực một chuyến, cứu sư phụ Vô Phong Tử ra.
“Thiếu chủ, tôi sẽ khống chế cảnh giới của mình ở trình độ giống với người.”
Mặt Khổng Lưu lộ ra nụ cười, Sở Vĩnh Du như vậy mới có tư cách làm chủ nhân của ông ta.
Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.
“Không, ông ít nhất nâng cao hai cấp bậc đánh với tôi, đây là mệnh lệnh.”
“Được, vậy thiếu chủ cẩn thận.”
Ngoài trường đấu võ, Phồn Hoa và Huyết Cốt đứng thẳng, nghe bên trong không ngừng truyền ra tiếng vang buồn bực, biểu cảm trên mặt đều cực kỳ đặc sắc.
“Bang chủ, Khổng Lưu này rốt cuộc là ai? Từ đâu lòi ra, lại có thể làm đối tượng bồi luyện của đại nhân, quả là khủng bố.”
Phồn Hoa lắc đầu.
“Không biết, giống như từ không khí chui ra, thực lực quả thực rất mạnh.”
Ba giờ sau, Sở Vĩnh Du và Khổng Lưu đi ra, người trước mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt lại tràn đầy sảng khoái.
“Khổng Lưu, sau này ông cũng ở Tạc Thiên Bang, nơi này xem như cơ nghiệp của tôi, nếu xảy ra chuyện gì, có ông ở đây, tôi cũng yên tâm.”
Khổng Lưu gật đầu.
“Tuân mệnh thiếu chủ.”
Sở dĩ không phản bác, là vì thông qua trận đấu vừa rồi, Khổng Lưu đã khâm phục Sở Vĩnh Du từ tận đáy lòng, ông tuy cao hơn Sở Vĩnh Du hai cảnh giới, theo phía nước R, chính là đỉnh phong của đan điền cảnh, lại chỉ đánh ngang tay với Sở Vĩnh Du mà thôi.
Thực lực như vậy, ít nhất ở nước R hoặc địa cầu mà nói, không ai có thể tổn thương Sở Vĩnh Du.
“Người anh em, buổi tối đi câu lạc bộ trong thành chơi không? Các anh đây tối qua kiếm ba trăm triệu ở trường đấu thú.”
“Thật giả đó? Anh quá hên rồi đi, tôi cược mấy lần, chưa từng thắng, cứ cảm giác kết cục đều bị khống chế.”
“Hề hề, đừng quản nhiều như vậy, tóm lại tối nay...”
Nơi nào đó trong căn cứ Tạc Thiên Bang, hai người đang nói, vừa vòng rẽ, vội vàng khom người hành lễ.
“Tham kiến đại nhân.”
Ở trước mặt họ, đương nhiên chính là Sở Vĩnh Du đang chuẩn bị về nhà.
“Các anh vừa rồi nói trường đấu thú, là nơi nào?”
Đối diện với Sở Vĩnh Du, hai người vô cùng căng thẳng, sao dám không trả lời.
“Bẩm đại nhân, chính là trường đấu thú ngầm ở cách cứ điểm của chúng ta mười km về phía đông, mỗi ngày đều sẽ sắp xếp người và động vật biến dị chiến đấu.”
Sở Vĩnh Du khẽ cau mày, lại có người kinh doanh thứ như vậy? Không phải làm loạn sao? Những động vật biến dị đó, ai biết có xảy ra biến dị lần hai không, hoặc là biến hóa khác, một khi nổi điên làm người khác bị thương, trong không gian kín như vậy, há chẳng phải thương vong vô số.
“Ai cũng có thể vào sao?”
“Vâng đại nhân, chỉ cần trả tiền mua vé, đều có thể vào.”
Sở Vĩnh Du xua tay, nhìn về phía Đông.
Đã biết rồi, sao có thể không đi xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.