Chương trước
Chương sau
Nghe thấy người trẻ tuổi nói đến tên mình, biểu cảm của Sở Vĩnh Du ngoại trừ cổ quái ra thì cũng không cảm thấy lạ gì, dù sao thì trước đó người được gọi là cậu của mình đã dùng chiêu này, chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là họ hàng của mình à?
“Tôi chính là Sở Vĩnh Du, sao tôi lại không biết tôi mở ra một trường đấu thú như thế?”
Cái gì! Người trẻ tuổi hơi nhìn về phía trước, khinh thường nói.
“Thằng nhóc, ai mày cũng dám giả mạo, xem ra mày đến từ nơi khác rồi. Sở Vĩnh Du, đây chính là nhân vật đứng đầu ở tỉnh thành bọn tao, thậm chí là toàn bộ tỉnh Hương, cũng không chịu đi hỏi thăm một chút, lại dám trêu chọc thị phi?”
Lần đầu tiên Sở Vĩnh Du phát hiện có đôi khi ngay cả chứng minh là bản thân mình mà cũng không làm được.
“Một câu hỏi cuối cùng, lập tức đóng cửa trường đấu thú, cậu thì tôi sẽ giao cho tổ điều tra sự cố đặc biệt xử lý.”
Người trẻ tuổi vẫn là một bộ dạng không thèm quan tâm.
“Tổ điều tra sự cố đặc biệt à? Đừng có nói đùa nữa, mày cho rằng bọn họ không biết rằng ở đây có trường đấu thú hả, tao đã nói với mày rồi, nơi này là do Sở Vĩnh Du mở, ở tỉnh Hương người ta chính là nhân vật một tay che trời, đội điều tra sự cố đặc biệt có thể xử lý được à?”
Nói xong, người trẻ tuổi khoác tay.
“Đưa đi cho tao, làm mồi cho mấy con động vật biến dị.”
Hai tên thủ vệ cười gằn đi đến gần Sở Vĩnh Du, nắm chặt quả đấm, bọn họ đã cho ăn không chỉ lần một lần hai, mỗi lần bị ném vào trong nơi nhốt động vật biến dị, những người đó gần như sẽ bị xé nát trong tích tắc. Về mặt thị giác, nó kích thích đến cỡ nào.
Mà Sở Vĩnh Du chỉ lắc người một cái, một lượng khí kình khuếch tán lan tràn trực tiếp đánh hai tên thủ vệ bay ra ngoài đâm vào tường, rồi sau đó không có hành động gì tiếp.
“Ồ, xem ra cũng có tài năng đó chứ, năm đóa hoa vàng, giao cho các người vậy.”
Người trẻ tuổi vẫn không hề e ngại chút nào, lui về phía sau mấy bước, đường như là định ung dung xem kịch vui.
Mà xuất hiện trước mặt anh lại là năm cô gái trẻ tuổi ăn mặc gợi cảm vừa mới hầu hạ người trẻ tuổi đó.
“Tao đã bỏ một cái giá rất lớn mới có thể mời năm đóa hoa vàng đến đây, đây là Tiên Thiên võ giả thuần túy. Thằng nhóc kia, bây giờ mày đã hối hận vì đã đến tìm ông đây chưa?”
Người được gọi là năm đóa hoa vàng cũng bật cười ha hả.
“Anh đẹp trai, anh nhẫn tâm đánh nhau với năm cô gái yếu đuối bọn tôi à?”
“Sao không ngồi xuống, chúng tôi uống với anh vài ly?”
“Ây dô, còn trẻ như vậy thế mà lại có thực lực như thế, chị đây không đành lòng giết anh.”
Mày kiếm nhăn lại, bàn tay toàn là lời nói của năm người phụ nữ này, đôi môi Sở Vĩnh Du khẽ nhếch.
“Ồn ào!”
Âm thanh không lớn, nhưng mà lại đánh thẳng vào trong đầu của năm đóa hoa vàng.
Phốc phốc phốc!
Không hẹn mà cùng một lúc, năm người đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Đến lúc này, bọn họ đâu còn ánh mắt trêu đùa như lúc nãy, chỉ còn lại chấn động và sợ hãi.
“Ông chủ, tôi... chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta, cậu ta quá mạnh.”
Lúc này, ánh mắt người trẻ tuổi cuối cùng đã thay đổi, nhìn Sở Vĩnh Du, trầm giọng nói.
“Này người bạn, dĩ hòa vi quý, bây giờ có thể đi được rồi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu không, cậu thật sự dự định đối đầu với Sở Vĩnh Du à? Một khi xuất hiện, cậu căn bản sẽ phải thê thảm.”
Thấy Sở Vĩnh Du không nói gì mà trực tiếp đi đến gần anh ta, rốt cuộc người trẻ tuổi cũng đã hoảng hồn, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
“Được lắm, bây giờ tôi gọi điện thoại cho Sở Vĩnh Du, cậu tự mình nói với anh ta đi.”
Nhìn thấy người trẻ tuổi thật sự bấm một dãy số, trong mắt Sở Vĩnh Du xuất hiện một tia kỳ lạ, nhìn như là sự thật, đúng là không giống như giả.
“Anh Sở, bên trường đấu thú có chút phiền toái, có một cao thủ đến đây gây chuyện, bên em không gánh được... được, anh ta đang đứng trước mặt em... vâng.”
Nói xong, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Nghe đi.”
Bản thân Sở Vĩnh Du không biết mình phải hình dung tâm trạng hiện tại như thế nào, tay phải vươn ra nhận lấy điện thoại đặt ở bên tai.
“Tôi là Sở Vĩnh Du, anh là ai?”
Không nói chuyện khác, trong âm thanh truyền ra từ trong điện thoại thật sự giống y chang anh.
“Tôi cũng là Sở Vĩnh Du, tôi cũng rất muốn biết anh là ai?”
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, giọng nói ở bên kia lại xuất hiện một lần nữa.
“Ha ha, hóa ra là gặp được người cùng nghề rồi. Này anh bạn, đường ai nấy đi, đừng làm tổn thương hòa khí, dù sao hòa khí cũng sinh ra tài lộc mà, chúng ta cứ tiếp tục gây chuyện với nhau, một khi giấy không gói được lửa, bị Sở Vĩnh Du chân chính biết được thì sẽ có việc, không phải sao?”
Cùng nghề hả? Sở Vĩnh Du chân chính? Lúc này sắc mặt của Sở Vĩnh Du trở nên có chút khó coi.
“Tôi sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng.”
Lúc điện thoại cúp máy, cửa phòng bị đá văng, đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt Bao Khánh Phong ở tỉnh thành dẫn người vọt vào.
“Thưa ngài, chúng tôi đã sơ tán dân rồi, những động vật biến dị đó cũng đã bị khống chế.”
Nhìn thấy Bao Khánh Phong, người trẻ tuổi dường như gặp được cứu tinh, kích động nói.
“Đội trưởng Bao, ngài đến đây thật là đúng lúc, người này xâm nhập vào trường đấu thủ của chúng tôi, đả thương người của tôi, ngài hãy bắt hắn ta đi đi.”
Nhìn thoáng qua biểu cảm của Bao Khánh Phong, Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.
“Sao vậy? Ông quen biết với cậu ta?”
Bao Khánh Phong sửng sốt, lấy dũng khí nói.
“Thưa ngài, Vương Tiêu này không phải là do ngài giới thiệu à?”
Tôi hả? Sở Vĩnh Du cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi giới thiệu cho ông hồi lúc nào?”
“Trước khi trường đấu thú được xây dựng, thông qua cuộc trò chuyện video với Vương Tiêu, ngài đã ra lệnh cho tôi kêu tôi quan tâm đến cậu ta một chút.”
Sở Vĩnh Du trầm mặc, Bao Khánh Phong là đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt ở tỉnh thành, không phải là một kẻ ngốc, vậy thì chứng minh lúc người nói chuyện với ông ta quả thật là Sở Vĩnh Du, hoặc là nói là hình tượng của anh.
“Đây không phải là tôi, chuyện này không thể trách ông được. Ha ha, thú vị đó chứ, lại có người dám giả mạo tôi, đúng là rất thú vị.”
Hả? Bao Khánh Phong há to miệng, đến đây, mối nghi hoặc trong lòng của ông ta rốt cuộc cũng đã được giải đáp.
Tiếp xúc với Sở Vĩnh Du không phải ngày một ngày hai, ông ta biết Sở Vĩnh Du là một người ghét những thứ ác độc, từ xưa đến nay sẽ không lợi dụng địa vị của mình để làm chuyện phạm pháp. Cho nên, trường đấu thú Vương Tiêu làm cho ông ta kinh ngạc rất lâu, nhưng mà dù sao bây giờ Sở Vĩnh Du là chiến thần nước R, địa vị cao hơn rất nhiều so với trước kia, đương nhiên ông ta không dám chất vấn.
“Các... các người đang nói gì vậy?”
Người trẻ tuổi tên Vương Tiêu nghe thấy như lọt vào sương mù, thật sự nhịn không được mà mở miệng hỏi một câu.
“Bắt cậu ta lại cho tôi.”
Bao Khánh Phong vung tay lên, trầm giọng nói.
“Người trước mặt cậu mới thật sự là Sở Vĩnh Du, quá to gan, lại dám tin tưởng vào một người dùng thuật dịch dung lừa gạt tôi, chuyện của cậu lớn lắm rồi.”
Cái gì! Lúc này, Vương Tiêu đang bị vặn chặt tay, nhìn Sở Vĩnh Du, trong mắt đều là biểu cảm không thể tin nổi. Thật hay giả, chính anh ta cũng hồ đồ luôn rồi.
“Đợi lát nữa đến đội điều tra sự cố đặc biệt, tôi tự mình thẩm vấn Vương Tiêu này.”
“Vâng thưa ngài.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xoay người muốn đi, Vương Tiêu hồi tỉnh lại, vội vàng nói.
“Không không, không cần phải thẩm vấn, tôi có thể lập công chuộc tội, bây giờ tôi có thể nói cho các người nghe tất cả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.