Đêm đến, Mine mở cánh cửa ban công ra cho thoáng nhà thì cô bắt gặp dáng người Sousei đang ngồi bó gối, ánh mắt đỏ rực kia ngước lên nhìn bầu trời về ban đêm.
Trông cậu thật cô độc làm sao.
Một chàng trai bằng tuổi cô, dù có vô lo vô nghĩ như thế nào thì rốt cuộc vẫn là một người nhiều buồn phiền.
Nói thẳng ra.
Nếu như cậu là một thiếu niên cô độc không được phép có bất kỳ hy vọng nào.
Thì cô lại là một thiếu nữ ngây thơ bị phản bội và phải cam chịu mọi tổn thương trong lòng.
Hai bọn họ cứ nương tựa vào nhau như thế được 12 năm trời.
Không cãi vã, không giận hờn.
Thật sự khác biệt như vậy mà lại có thể hòa hợp đến lạ.
"Sousei.."
Cô khẽ gọi tên cậu.
"Sao vậy, Mine?"
Cậu quay lại vui vẻ nói.
"Cậu và màn đêm đẹp thật đấy."
Một bức tranh màn đêm hoàn mỹ không còn từ nào để miêu tả.
"Cậu nói quá rồi đó, Mine với hoàng hôn vẫn là đẹp nhất."
Mine cười trừ.
Cô làm sao có thể sánh bằng cậu được.
"Quả nhiên đối với tớ mà nói Sousei vẫn là đẹp hơn."
Mine ngồi bên cạnh cậu nhàn nhạt nói.
Sousei không tiếp tục chủ đề này nữa, anh đánh trống lảng sang cái khác:
"Về chuyện của Tatara ấy."
Mine nghiêng đầu thắc mắc:
"Ừm, thì sao?"
Sousei trầm mặc một lúc nói:
"Cậu có thể nhân lúc có người ở bên cạnh cậu mà tớ không tiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-la-toi-toi-la-ban/3437429/chuong-10.html