Nhờ có anh, Hứa Tịnh Vy như hồi phục khá lên. Anh hay đưa cô lên sân thượng ngắm nhìn thành phố phồn vinh của mình, khuôn mặt cô chưa bao giờ hết sức sống, chỉ là cô không muốn nhớ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cô đang muốn khoảnh khắc này trôi chậm thôi, để cô được ở bên anh, cứ hạnh phúc như thế.
Anh đàn hát cho cô nghe, còn cắm bông cho cô, anh làm nhiều thứ cho cô, như hai người yêu nhau thực thụ vậy. Cô thích được anh nắm tay, cảm giác lạnh lẽo có người bảo vệ, ấm áp vô cùng. Cô thích được dựa vào lồng ngực anh cùng anh đọc sách, đọc báo hay cùng anh nghe nhạc. Cô thích được anh quan tâm, chiều chuồng. Trước khi ngủ, anh hay đọc sách cho cô nghe, rồi cô dịu dàng thiếp đi. Anh chăm sóc cô như một đứa trẻ mới lớn, dịu dàng và cẩn thận. Ánh mắt đầu tiên khi cô tỉnh dậy và tìm kiếm đó chính là anh, mặc dù cô đã nói được, nhưng không nói được nhiều, chỉ có đôi mắt thần thái của cô biểu hiện lên tất cả.
Mấy ngày gần đây, anh rất ít tới thăm cô, thậm chí là không tới, Tịnh Vy rơi vào trạng thái hụt hẫng, cảm giác hạnh phúc vuột mấy khỏi tầm tay trong nháy mắt. Cô và anh mới đây đã trải qua gần 2 năm, bản hợp đồng chỉ còn 68 ngày. Thời gian tựa trôi rất nhanh, và từ khi cô bị tai nạn, cô nhận được rất nhiều sự quan tâm từ anh? Là sự thương hại cũng chẳng sao.
Cô bây giờ chưa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hop-dong-tinh-yeu/2016803/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.