Nếu đã biết được đoạn kết sẽ chẳng đi tới đâu mà sao vẫn cố, ngay từ? đầu bản thân anh đã đoán ra được hồi kết nhưng bản thân cứ cố chấp làm? Rồi bây giờ thì sao đây hậu quả kia là do ai nhận lấy?
Hứa Tịnh Vy ngu ngốc cho rằng duyên mệnh sẽ tự khắc tìm đến, bản thân không cần đi đơn phương một ai cả, không cần ngược đãi bản thân mình như thế. Nhưng giờ thì sao đây? Chính bản thân bị cuốn vào một cái tình yêu không có lối ra.
Tống Thiên Ân vẫn như hằng ngày, vẫn ghé bệnh viện rồi trở về nhà, hình như con đường từ nhà đến bệnh viện anh đã nhớ đến mức mà giờ nói nhũng quán xá bên đường anh cũng nhớ.
Mãi đến sau này, chắc anh chính bản thân anh không quên cái ngày định mệnh đấy.
***
Thiên Ân đang trở về nhà sau ca trực đêm trông cô ở bệnh viện, ngày ngày anh đếm ngược chờ ngày cô tỉnh dậy, nhưng có lẽ sao quá xa vời. Ngày nào anh cũng nắm tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, rồi ngu ngốc ao ước rằng đôi mắt kia có thể mở ra một lần.
Anh rời khỏi nhà có lẽ trời đã gần xế chiều, đường thì đông nghẹt, anh vô lực tựa đầu lên vô lăng. Anh tính ghé qua nhà sách rồi trung tâm thương mại để mua vài món đồ, nón len Tịnh Vy đội cũng đã lâu rồi. Với lại, cô rất ghét một món đồ mà xài đi xài lại nhiều lần. Anh cũng đã tưởng tượng rằng khi cô ta biết mái tóc mà được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hop-dong-tinh-yeu/2016799/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.