Thời gian học kéo dài và khó hiểu cuối cùng cũng đã kết thúc sau khi tiếng chuông vang lên lúc 11:40. Sau giờ học lại khác với bình thường, buổi trưa lần này rất nhiều người đứng lại phòng học, mà không phải là xông vào phòng ăn để mua cơm. "Trình Ấu, cậu muốn đi ăn cơm sao?" Vương Tử xoay người hỏi, nhưng ánh mắt không kìm được lại bay đến trên người Phó Cẩn. "Tớ đang đợi bạn đến để cùng đi ăn." Bình thường Trình Ấu cũng ăn cơm trưa với bạn tốt Tạ Bạch Bạch. Hai người đã biết nhau từ khi còn học mẫu giáo cho đến bây giờ, có thể nói là không giấu nhau chuyện gì, lần này chia lớp lại không ở cùng một nơi, quả thật rất đáng tiếc. Nhưng mà, trung học Ngũ Nguyên vào mùng ba dự định sẽ phân ra một lớp trọng điểm, ba mươi học sinh đứng đầu giữa kỳ sẽ vào chung một lớp học, trọng điểm là đào tạo để khi thi đạt được thành tích tốt hơn. Điểm số của Trình Ấu thì tất nhiên không cần phải nói, trừ Phó Cẩn, thì không có người nào qua được cô, mà phần lớn Tạ Bạch Bạch hạng hai mươi trên dưới trôi lơ lửng, cũng vẫn còn tương đối tốt. Tạ Bạch Bạch người cũng như tên, đơn thuần khả ái, vui vẻ dịu dàng, khôn khéo hiểu chuyện, kích thích sự bảo vệ yêu thương của nhiều chàng trai, người ta hay gọi là "Tiểu Bạch Bạch", có thể nói là một trong những nhân vật quan trọng của Ngũ Nguyên. "Vậy chúng tớ đi trước nha..." Vương Tử ngoài miệng thì nói, nhưng chân cũng không di chuyển, cuối cùng Khanh Y phải lôi kéo nàng đi ăn cơm. Thời gian trôi qua, học sinh trong phòng học càng ngày càng ít, Trình Ấu nhỏ giọng nhìn Phó Cẩn hỏi, "Cậu có muốn ăn cơm cùng tớ không?" Sau khi hỏi xong lại nghĩ rằng mình có phải quá chủ động hay không, nhất là thấy trên tay Phó Cẩn còn cầm quyến tiểu hoàng thư kia, mặt cũng muốn bị thiêu đốt. "Được." Nhìn gò má Trình Ấu đỏ như mây hồng, Phó Cẩn biết nếu tiếp tục trêu chọc cô, không chừng tiểu gia hỏa sẽ nổi giận. Đúng lúc này, Tạ Bạch Bạch đến cửa sau lớp 2- A kêu gọi Trình Ấu, ánh mắt nhìn chăm chú phía sau lưng Trình Ấu một thiếu niên tuấn mỹ khí phách như làn gió mát, kích động kéo tay áo của cô kêu lên, "Dữu tử Dữu tử, có mỹ nam ey." "Ách, xin lỗi vì tiếng hét từ cậu ấy..." Trình Ấu không nhịn được đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Phó Cẩn. "Không có gì nghiêm trọng." Sờ đầu nhỏ của Trình Ấu khẽ mỉm cười. Ngay lập tức, Tạ Bạch Bạch bị nụ cười mê người này câu hồn không giới hạn nói trên trời dưới biển, toàn bộ khuôn mặt làm ổ trên gáy của Trình Ấu, "À~ Dữu tử, tớ không chịu nổi rồi. Đây rõ ràng là một hình người di động lừa gạt kích thích người ta mà, lực sát thương vô cùng lớn, để cho tớ yên tĩnh một lát..." Nụ cười của Phó Cẩn, khiến cho những người ở đây không khỏi ái mộ, Trình Ấu khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vừa ngọt ngào lại vừa tức giận, Phó Cẩn như vậy trừ cô ra cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy! Lại không muốn Phó Cẩn nghĩ mình là một cô gái có lòng đố kỵ. Vỗ vào cái đầu trên vai, Trình Ấu nói, "Được rồi, đứng lên đi, tớ muốn đi ăn cơm." Tạ Bạch Bạch ngẩng đầu lên lách mình đứng trước mặt Phó Cẩn, tràn đầy quan sát nhìn hắn, nắm tay quả đấm giữ trong lòng bàn tay kia, đầy tự hào bảo, "Hứ miễn, tớ biết, cậu chính là Phó Cẩn trong truyền thuyết đúng không?! "Ừ là tôi." Bởi vì Tạ Bạch Bạch là bạn tốt của Trình Ấu, nên Phó Cẩn mới chịu đựng ôn hòa mà đối đãi, nếu không thì như thông thường đã trực tiếp xem nhẹ loại vấn đề không có ý nghĩa này, anh không quan tâm. "Hóa ra tin đồn là thật à, đẹp trai lại sẽ đi học sao ~ xin chào, tớ gọi là Tạ Bạch Bạch, bạn tốt của Trình Ấu." Hai mắt Tạ Bạch Bạch tỏa ra ánh sao, một bộ dạng nhìn thấy minh tinh. "Xin chào, tôi là Phó Cẩn, bạn trai của Trình Ấu." Phó Cẩn đúng là không sợ lời nói của mình sẽ làm cho người khác chết không có chỗ chôn, sấm dậy đất bằng một tiếng sấm nổ khiến Trình Ấu và Tạ Bạch Bạch sợ ngây người. Cũng may trên hành lang không có ai. "Cậu cậu cậu... người cậu thích chính là Dữu tử ư. Dữu tử cậu quá không trượng nghĩa, làm sao lại không nói cho tớ biết cậu và Phó đại soái cấu kết chung một chỗ, lại lừa gạt tớ." Tạ Bạch Bạch khuôn mắt đầy vẻ căm phẫn, nhéo một cái trên mặt Trình Ấu để hả giận. Trình Ấu cũng là mặt đầy lờ mờ, không thể hình dung được bèn lên tiếng, "Tớ cũng là vừa mới biết..." Cô không nghĩ Phó Cẩn lại nói ra bằng một cách đơn giản như vậy, hơn nữa cũng chưa có chính thức xác lập quan hệ đâu, sao lại thành bạn trai bạn gái chứ! Tên bại hoại này. Bạn gái mới này thật không biết tự nhận thức. Phó Cẩn nhíu mày, hơi trêu chọc bảo, "Em muốn đổi ý cũng không được, tôi cũng đã dẫn em gặp qua người anh em quan trọng rồi, không thể ăn quỵt đâu." Anh em? ... Chẳng lẽ là cái vật kia? QAQ. Trình Ấu không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói, "Dĩ nhiên... Sẽ không." Ba người đi trên đường lớn rộng rãi, thu hút sự chú ý của người qua đường đi lại, xuất hiện nhiều bàn luận: "Chẳng lẽ người Phó Cẩn thích là một trong hai người đó?" "Ôi! Tiểu Bạch Bạch không thể bị cướp đi đâu!" "Huhuhu (┯_┯),nếu như chính xác là Tạ Bạch Bạch thì không còn phần thắng đâu." Kỳ quái chính là không có người nào buộc Trình Ấu và Phó Cẩn chung một chỗ, bởi vì bình thường Trình Ấu khiêm tốn, kiểu người sống chớ lại gần dáng dấp cao lãnh, có biết hai người ngồi cùng một bàn cũng không để bụng. Ngược lại càng cảm thấy Tạ Bạch Bạch ở chung một chỗ với Phó Cẩn hơn bình thường. Bất luận người khác nói thế nào, bọn họ cũng không thể gióng trống khua chiêng tuyên bố tình cảm, vì trung học cơ sở Ngũ Nguyên và trung học phổ thông điều cấm kỵ duy nhất chính là yêu sớm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]