Tạ Tư Dĩnh chậm rãi mở mắt, tóc bên tai có chút ướt, trên gối cũng ướt một mảng lớn, nhưng Tạ Tư Dĩnh lại từ từ nhắm hai mắt lại, một lát sau có một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt. Tạ Tư Dĩnh cứ như vậy nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Sau khi tỉnh lại, La Bình cầm điện thoại di động lên nhìn, đã gần chín giờ rồi. Cô mở WeChat lên thì thấy hồi âm của thầy hướng dẫn, đề tài luận văn đã được thông qua. Cô cầm điện thoại di động mím môi cười. Quả nhiên, sáng sớm vừa rời giường đã nhìn thấy tin tức tốt, tâm trạng cũng không quá tệ. Tâm tình tốt nên cô nằm dài trên giường một lúc.
Đợi cô thu dọn xong, lúc đi đến thư viện đã thấy Tạ Tư Dĩnh ở đó, vẻ mặt cô như biết tỏng bạn mình sẽ ở đó, cô đi tới bên cạnh Tạ Tư Dĩnh, quơ tay một hồi. Khi Tạ Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên, cô cười cười, ghé tai Tạ Tư Dĩnh nói: “Đề tài luận văn của chúng ta đã được thông qua.”
Cô còn tưởng sẽ được thấy biểu tình bất ngờ của Tạ Tư Dĩnh, nhưng vẻ mặt Tạ Tư Dĩnh như đã sớm biết, cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết khi nào?” Tạ Tư Dĩnh viết lên giấy: “Đợi lát nữa mình nói cho cậu nghe.”
Hai người học bài ở trong thư viện, đại khái khoảng mười một giờ thì quyết định đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, La Bình quấn quít hỏi Tạ Tư Dĩnh sao lại biết? Lúc đầu hai người quyết định La Bình sẽ đi hỏi ý kiến của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cau-con-nho-ro-to-khong/992599/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.