Một tuần trôi qua rất nhanh, thật mau đã đến ngày đón tiếp đoàn sinh viên trường K. Tạ Tư Dĩnh vẫn còn nhớ, hôm đó thứ hai. Khoảng gần chín giờ sáng, một đoàn gồm hai mươi người đi đến. Khi Tạ Tư Dĩnh nhìn thấy đội trưởng của đoàn sinh viên trường K bước từ trên xe xuống, cô liền ngây người.
Mái tóc của cậu ta hơi dài, nhưng cũng chỉ dài ra hơn một chút so với kiểu tóc đầu đinh, nhìn trông có vẻ cá tính. Trên gương mặt tuấn tú của cậu ta lộ ra sự lạnh lùng, thoạt nhìn cảm giác có chút xa cách, nhưng lại không làm người ta cảm thấy chán ghét sự xa cách này. Trên sống mũi gần khóe mắt của cậu ta có một nốt ruồi nhỏ, nó không hề làm xấu đi gương mặt. Ngược lại, cô cảm thấy nốt ruồi này làm cho cả khuôn mặt càng trở nên rạng rỡ hơn. Gương mặt này cùng với gương mặt trong trí nhớ của cô thật sự giống nhau, có nét tuấn tú, làm cô đột nhiên có chút hoảng hốt.
Cậu ta bước xuống xe liền đi tới thẳng đến trước mặt Tạ Tư Dĩnh, giới thiệu chính mình: “Xin chào, tớ tên là Lâm Chính. Tớ là đội trưởng đội giao lưu đại học K lần này.” Cậu giơ tay ra, muốn bắt tay Tạ Tư Dĩnh.
Từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, vì không muốn bắt tay nên cô chỉ khẽ gật đầu chào. Lâm Chính cũng không cảm thấy xấu hổ gì, thong dong thu tay lại, hướng Tạ Tư Dĩnh gật đầu chào.
Lúc này, tất cả mọi người trên xe đều đã xuống dưới tập hợp lại. Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cau-con-nho-ro-to-khong/992600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.