Tạ Tư Dĩnh dựa vào nền tảng vững chắc trong quá trình học tập của mình những năm qua, kể từ đó, cô không bao giờ chú ý nghe giảng trong lớp, chỉ với chiếc bút hay cục tẩy là cô có thể ngồi nghịch cả ngày, thậm chí, đôi khi thấy những chiếc lá rung rinh ngoài cửa sổ, cô ngắm suốt buổi học. Vì thế, thầy Hồ đã không ít lần nhắc nhở cô. Đối với lời dạy dỗ của chủ nhiệm Hồ, cô luôn bỏ ngoài tai, cô còn ngày càng quá đáng hơn, miễn cưỡng chấp nhận và kiên quyết không bao giờ thay đổi, mỗi lần như vậy thầy Hồ lại rất tức giận.
Gần đây, cô dường như bị thu hút bởi Lâm Chính. Trong khoảng thời gian này, cô chơi hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng thấy chán, cô liền đem ánh mắt đặt lên người Lâm Chính. Lúc đầu, cô thấy Lâm Chính trầm lặng. So với cậu ấy, Tạ Tư Dĩnh cảm thấy mình giống một đứa trẻ ở nông thôn hơn, còn Lâm Chính lại giống đứa trẻ được dạy dỗ tốt ở một thành phố lớn.
Bời vì điều này, cô thường xuyên quan sát cậu, muốn xem tại sao cậu có thể im lặng ngồi trong lớp suốt cả buổi học và ít khi ra ngoài chơi sau giờ học như vậy. Khi cô mới nhìn, Lâm Chính cực kì khó chịu, luôn đe doạ cô:”Đừng nhìn tớ nữa, nếu không tớ sẽ nói với chủ nhiệm Hồ rằng cậu không chú ý trong giờ.”
Tạ Tư Dĩnh cong môi nói:’’Tớ không sợ chủ nhiệm Hồ, cậu mách với thầy ấy cũng vô dụng.”
“ Vậy tớ sẽ nói thầy Hồ đổi chỗ ngồi, tớ sẽ không ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cau-con-nho-ro-to-khong/992598/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.