Phải, lời nói đó là một trong những điều cô nhớ rõ nhất. Không phải là tự nhiên, mà là vì sự tin tưởng.
Hàng ngàn ý kiến khác nhau đang không ngừng vây lấy tâm trí Ôn Tịnh, cô nên làm thế nào mới phải?
Thời gian như trôi chậm lại, gần như là ngưng đọng một chỗ.
Cảm xúc cô bây giờ rất hỗn loạn, đến cả bản thân cũng không thể nhận ra đâu là cảm xúc thật. Chỉ mong cô có thể thật tỉnh táo, để không bị những chuyện khác chi phối.
Thấy Ôn Tịnh ngẩn người hồi lâu không nhúc nhích, cả thở cũng không dám thở mạnh, có vẻ như không phải đang xúc động?
Nhậm Lăng bước đến đưa tay khẽ chạm vào bờ vai nhỏ, cô giật mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh.
“Tịnh?”
“Em... Em không thể...”
Cô vô thức bước thụt lùi ra sau, anh nhíu mày thu bàn tay lơ lửng giữa không trung về.
Câu trả lời anh không hề nghĩ tới vì nghĩ nó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng... Nó làm anh phải bàng hoàng.
Nhậm Lăng cười một cách khó khăn, gắng xua tan hết cảm giác bất an trong lòng. “Em nói gì vậy?”
“Em xin lỗi...”
“Cho anh lý do, được chứ?”
Ôn Tịnh nâng tay lau đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài, nhưng làm sao cũng không ngăn được nó ngừng rơi.
Cô khóc, làm tim chợt thắt.
Rất muốn bước lên ôm cô an ủi nhưng không thể...
Cô lấy hết can đảm ngước mắt đối diện với anh, giọng nói có chút run rẩy. “Em không mang thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/2882730/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.