Mang theo tâm tình nặng nhọc, trái tim như bị một tảng đá đè mạnh đến nghẹt thở. Ôn Tịnh lang thang trên đường, chân cứ bước đi vô hướng không hiểu sao lại dẫn cô đến trước cổng bệnh viện của nhà. 
Có nên nói với anh không? 
Sinh mạng nhỏ lần trước là cơ hội duy nhất rồi ư? Nhậm Lăng, anh có thích trẻ con không? 
Nếu không thể mang thai được nữa, cô phải làm sao đây... 
Trở về căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô, Ôn Tịnh đã phải suy nghĩ rất lâu, về rất nhiều chuyện đã, đang và sắp xảy ra. 
Lấy trong album tấm hình siêu âm thai nhi, cô lại không kiềm được nước mắt, lại thấy thất vọng về chính bản thân mình. 
Tại sao tất cả những chuyện tồi tệ đều ập lên người cô gái nhỏ này vậy? 
Ngồi thiếp trên sô pha từ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã hơn một giờ chiều. Bác sĩ đã dặn dò phải ăn uống đầy đủ, nhưng bây giờ cô một chút cũng không thấy đói. Anh là bác sĩ, nếu thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô sẽ nhận ra điều khác thường ngay. Ôn Tịnh chậm chạp xuống bếp nấu đỡ gói mì ăn liền tạm lót dạ. 
Song cô trở vào phòng, dặm chút son phấn cho sắc mặt tươi tắn hơn. 
Chỉ là hơi lo sợ, cô không đủ can đảm để đối diện với Nhậm Lăng, liệu anh có thất vọng về cô không? 
Tiếng chuông ngoài cửa bất chợt vang lên, Ôn Tịnh hít một hơi lấy lại tâm trạng rồi nhanh chóng xuống nhà mở cửa. Nhậm Luân và Doãn Bắc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/2882726/chuong-35.html