Ánh mắt anh vẫn chú tâm vào cô, Ôn Tịnh khẽ gật đầu. Dù là chuyện gì đi chăng nữa nhưng yêu anh là việc không thể bàn cãi, cô cũng không muốn tự lừa mình. Hơn ai hết anh cũng biết rõ điều đó. 
Với anh chỉ cần vậy là đủ. 
“Được rồi, em không cần nói gì hết, nghe anh nói.” 
Nhậm Lăng xoay người cô buộc phải đối diện với mình. Anh chỉ nói một lần, nhưng từng chữ sẽ đi theo cả hai đến suốt đời. 
Ôn Tịnh cụp mi mắt ngồi lắng nghe điều anh sắp nói, không biết anh sẽ nói gì nhưng trước giờ mọi lời nói của anh đều thuyết phục được cô, liệu lần này có là ngoại lệ? 
“Vấn đề giữa chúng ta không phải là em không thể sinh con, em là người sống hướng nội, nếu mang suy nghĩ đó cả đời thì em định sẽ không kết hôn luôn ư, với anh hoặc là người khác? 
Khi biết em không thể mang thai đúng là anh có chút buồn, thế nhưng không phải mọi chuyện đều tồi tệ như em nghĩ.” 
“Anh đã biết trước?” 
Nhậm Lăng gật đầu, “Ừm, từ lúc em bị xảy thai. Chính vì sợ em như bây giờ nên anh chưa nói, anh định tìm một thời điểm thích hợp, khi tất cả được ổn định để nói với em nhưng hiện tại em đã biết cả rồi.” 
Cho dù là thời điểm khác, anh nghĩ cô cũng sẽ suy nghĩ theo chiều hướng khác ư? 
Là vì trong lòng cô bây giờ vẫn còn tồn tại một nỗi lo sợ bất an, không tự mình giải đáp được hoàn toàn. Thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/2882732/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.