Lục đục nấu một bát mì, chợt nhớ ra rằng hai hôm nữa phải trở về trường, chán thật đấy. 
Ăn xong rồi Ôn Tịnh ra phòng khách chợp mắt tạm một chút, mới hơn một buổi mà vật cô mệt chết rồi. 
Nào ngờ cô cứ ngủ, ngủ mãi cho đến khi trời chập tối mới giật mình tỉnh dậy, đầu óc choáng váng làm cô phải ngồi ngây người một lúc. 
Nhậm Lăng làm xong dự án cũng xuống nhà, anh nhìn đồng hồ lẩm nhẩm một chút. Thời gian cô ngủ trưa gần bằng thời gian người khác ngủ tối... 
Nhìn bộ dạng khi vừa mới tỉnh ngủ của cô mà anh cảm thấy buồn cười. 
“Rửa mặt đi.” 
Cô ngáp nhỏ một cái rồi đứng dậy, có lẽ vì tư thế ngủ không đúng nên chân bị tê làm cô lảo đảo. 
Anh nhanh chân chạy tới đỡ, cũng bất lực lắm chứ. 
“Đi được không?” 
Ôn Tịnh lắc đầu, cơ mà bò thì chắc được đấy. 
Nhậm Lăng bế bổng cô lên phòng, cơ thể dần dần lại nóng hẳn lên. 
Tình hình này thôi để anh giúp cô... rửa miệng trước nhé! 
Anh đột nhiên cúi thấp đầu, hôn vào môi cô. 
Tình huống thế này thì gọi là gì nhỉ? 
Vì còn hơi mơ màng nên phản ứng có hơi chậm, đến khi nhận thức được rằng mình đang ở trong tình huống gì thì Ôn Tịnh mới gắng sức đẩy anh ra, nhưng liệu có khả năng không? 
Đã tới lúc này rồi thì không thể lùi được nữa, chỉ có thể tiến thôi! 
Anh đã nhịn lâu lắm rồi, cô cũng nên bồi thường tổn thất chứ? 
“Ôn Tịnh, ăn ngon miệng.” 
Cô là đang bị ăn, chứ không phải được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152010/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.