Bố cô lại còn có thể hỏi như thế?
Nhậm Lăng đưa ánh nhìn lướt qua dòng chữ đó.
Nếu là người khác khi bị hỏi câu hỏi này chắc chắn sẽ thấy rất ngượng ngùng, khó nói.
Còn anh, anh bình tĩnh đến mức không thể nào bình tĩnh hơn. Sắc mặt anh ta hoàn toàn bình thường, hơn nữa trong đáy mắt còn tỏ rõ ý cười.
Nói hơi khó nghe thì anh chính là loại mặt dày vô liêm sỉ!
“Đủ cho cô dùng. Nếu muốn biết chính xác hơn thì tôi sẽ không ngại cho cô biết. Nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất đừng nên.”
Trước khi thú tính của anh chưa bộc phát thì tốt nhất cô đừng nên nói hay hỏi những câu vô tình là chìa khoá gỡ bỏ nút thắt ấy nữa.
Đương nhiên anh cũng có giới hạn nhất định, sẽ không ngần ngại bỏ qua bất cứ thứ gì.
Nhậm Lăng nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua giờ trưa rồi. Anh vừa mở nguồn điện thoại đã có biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tin nhắn từ bố, cả vị viện trưởng kia, tin nhiều đến mức làm máy anh load chậm mất vài giây.
Đa số là những tin nhắn đe doạ, nếu gặp anh sẽ làm thế này thế nọ, đủ các kiểu bla bla...
Chỉ có điều...
Gan anh khá là lớn đấy! Tuy không phải là dạng hư hỏng đến mức không nghe lời trưởng bối, nhưng anh không thích bị điều khiển một cách bị động như vậy.
“Bố cô không gọi à?”
“Tôi không biết, lúc nãy vừa gọi cho anh xong là hết pin luôn.”
Nhậm Lăng lấy điện thoại mình đưa cho cô, “Chắc bố cô đang lo lắng đấy, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152009/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.