Cả đám chúng ta nhìn nhau, ngơ ngác, cảm thấy lão thái giám này rất có thể là một tên lừa đảo.
Dạy Thái tử gói hoành thánh?
Nếu không phải tận tai nghe thấy thì chắc chắn chúng ta không dám tin.
Thái tử là bậc cao quý đến nhường nào, chẳng khác gì thần tiên giáng trần, dù chúng ta có nghĩ thế nào cũng không dám liên tưởng việc Thái tử gói hoành thánh.
Nhưng trên người lão thái giám có lệnh bài của nội cung, phụ thân ta không dám chắc, bèn "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu lia lịa:
"Quan gia, có phải nhà ta đã gây ra tội lỗi gì không? Nguyên nhi còn nhỏ dại, có chuyện gì cứ tìm người làm phụ thân nó đây!"
Phụ thân ta một hán tử cao lớn, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, vậy mà giờ đây lại vì ta mà ôm lấy chân lão thái giám, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiểu đệ tiểu muội cũng quỳ xuống dập đầu.
Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, lão thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, định sai người cưỡng ép đưa ta đi, nhưng Chu di đã chắn trước mặt ta, khom người thi lễ với ông ta:
"Quan gia, nếu các ngài muốn Nguyên nhi vào cung làm thư đồng thì chúng ta nào dám không đi. Chỉ là việc này quá đường đột, xin cho chúng ta thu xếp hành lý, để gia đình từ biệt nhau. Hay là quan gia cùng các vị vào nhà nghỉ chân trước đã."
Phụ thân không hiểu vì sao Chu di lại nói vậy nên ngơ ngác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.