Ta lại nghĩ đến quý nhân.
Hơi nhớ bà ấy thật.
Cũng không biết bà ấy đang ở nơi nào, hiện giờ ra sao rồi.
Ta biết Chu di không có ác ý, chỉ là toàn tâm toàn ý vì gia đình này mà thôi.
Chỉ mong quý nhân bình an vô sự.
Sau chuyện của lão thái giám, cuộc sống của một nhà chúng ta vẫn diễn ra như thường.
Quán hoành thánh của ta ngày càng làm ăn phát đạt.
Mùa mưa năm sau đến sớm một cách lạ thường.
Tiểu muội tan học về phụ ta trông quán, chỉ tay ra cửa mà nói:
"Tỷ, người ngoài kia kỳ lạ thật đấy, cứ nhìn chằm chằm vào quán mình mãi mà không vào."
Ngoài cửa có một nam tử, cứ chần chừ mãi không chịu bước vào.
Ta đoán, chắc là không có tiền ăn cơm?
Kiểu người này ta gặp nhiều rồi, nhìn thì có vẻ đường hoàng đấy, nhưng trong túi chẳng có lấy một đồng.
Vừa lúc sắp dọn hàng, còn lại bát hoành thánh cuối cùng, ta bèn gọi người nọ vào.
"Tiểu ca, ngươi có đói không? Vào ăn bát hoành thánh đi. Không lấy tiền đâu."
Sợ vì không có tiền mà hắn không dám vào nên ta cố tình nhấn mạnh ba chữ "không lấy tiền".
Đợi hắn chắp tay sau lưng, thong thả bước vào, ta mới hoàn toàn ngây người!
Ông trời ơi!
Sao có người đẹp đến thế này?
Như tiên giáng trần.
Ta che miệng, không biết phải diễn tả vẻ đẹp ấy thế nào.
Mượn lời phụ thân ta thì chính là: Đẹp "bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.