Gương mặt Bảo Vy nhàn nhạt sắc thái, miễn cưỡng mời hắn ăn. Ưng Túc nhìn qua bàn, một mẫu bánh trong suốt đẹp đẽ với nước cốt dừa trăng trắng bên trên trông rất đẹp mắt, lại cất giọng nói: “Ngồi xuống ăn cùng tôi.”
Bảo Vy nghe xong như nghe được vượn nói tiếng người, gò má khẽ nâng lên, mắt cũng chớp động: “Anh bị mất trí hả? Tôi với anh không có kiểu quan hệ thân mật đến vậy.”
Trước lời nói khích lạnh lùng của Bảo Vy, Ưng Túc liền thấy khó chịu, anh quay sang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hung dữ đáng sợ, giận dỗi gắt lên: “Lúc nhỏ chúng ta vẫn thường chia nhau ăn. Món này tôi không ăn một mình được. Cô hiểu không?”
“Ý anh là tôi đút thì anh mới chịu ăn?”- Bảo Vy cũng không hạ giọng, cô hất mặt lên mắng lại hắn.
“Không phải đút.” - Ưng Túc phủ nhận.
“Vậy thì là gì?” - Bảo Vy vẫn kênh kiệu hỏi lại
“Là móm.”
Bảo Vy nghe xong chưa rõ chuyện gì thì Ưng Túc đã lao đến trước mặt cô. Hai tay hắn cố định hai tay cô ấn chặt vào tường, hai mắt nổi đầy dục vọng khó kiềm chế pha lẫn tức giận, giọng điệu cũng lạc đi, lúc cao lúc thấp:
“Tôi muốn em dùng miệng để móm bánh cho tôi.”
“Oẹ, bẩn thế cơ à? Anh là trẻ em mới sinh không có răng hay sao?” - Bảo Vy không những không sợ hắn mà còn bình thản mắng hắn ở bẩn.
“Bẩn sao?”
“Bẩn hơn còn có đó.”
Giọng hắn chuyển sang trầm thấp rồi cúi xuống hôn lên đôi môi vừa mắng hắn. Bảo Vy trước sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502760/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.