Nửa đêm, phủ Bát a ca bất chợt đại loạn, cũng không biết ai la lên một câu: Cướp lấy...
Bị đói rét cùng cực làm cho đầu óc mê muội, đám lưu dân trong thoáng chốcliền quên mất đây là nơi của vị Vương gia “hiền minh cao quý” kia, cũngquên mất màn giáo huấn tàn bạo của Kinh kỳ vệ, một cách khó hiểu, chúngnhân liền kẻ sau theo kẻ trước ầm ầm xông vào theo. Đợi đến khi Bát a ca Dận Tự nhận được tin, mặt mày xanh như tàu lá chuối dẫn người từ trongcung gấp gáp chạy về, trong phủ họ đã bị cướp sạch đến thảm thương.
“Phúc tấn đâu?” Dận Tự âm trầm như nước túm lấy một tên hộ vệ hỏi.
Còn đang chất vấn, lúc này trong phòng truyền đến tiếng trẻ con thút thít,Dận Tự biến sắc, nhanh như sao xẹt rảo bước đi vào, liền thấy lúc nàyQuách Lạc La thị đang ôm một đứa bé trai hơn hai tuổi thật chặt, trênmặt đều là kinh hoảng không biết phải làm sao. Thấy Dận Tự đã về, nànglập tức òa khóc nhào tới, ô ô nói: “Gia, chàng đã trở lại, thật sự là hù thiếp thân sợ chết khiếp rồi.”
Dận Tự nghe vậy, lần đầu tiênhung dữ trừng mắt đe nạt Quách Lạc La thị, nếu nàng không tự cho mìnhthông minh làm cái chuyện phát cháo miễn phí gì đó, làm sao sẽ dẫn tớinhiều lưu dân như vậy.
“Hoằng Trú sao rồi?” Từ trong tay nàng ômlấy nhi tử duy nhất của mình, nhìn thằng bé không ngừng oa oa khóc lớn,trong mắt Dận Tự đầy đau lòng.
“Gia yên tâm, Hoằng Trú thằng békhông có chuyện gì.” Quách Lạc La thị lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297519/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.