Từ xưa đến nay, ‘quyền thế’ luôn là hai chữ khiến người mê muội nhất, đặc biệt chính là khimình chỉ còn cách ngôi vị quyền thế “Thiên hạ chí tôn” kia một bước ngắn nữa, cho dù là Thái tử cũng sẽ không kiềm chế được mà sinh ra tâm tưkhông nên có.
Khang Hy đế nhìn nhi tử quỳ mọp trên mặt đất mà van xin khổ sở, nhưng trong lòng ông lại không hề có một chút mảy mảy cảmxúc thương tiếc nào, trái lại còn dấy lên một tia sát ý rất nhỏ. Chỉnghe ông lạnh lùng hỏi: “Dận Nhưng, trẫm hỏi ngươi, chuyện dịch bệnh ởMộc Lan lúc trước, có phải do ngươi làm không?”
Dận Nhưng nghevậy trong lòng liền co bóp dồn dập từng lớp này đến lớp khác, cố gắng mở miệng: “Hoàng a mã, nói vậy là có ý gì, nhi, nhi thần không hiểu a.”
“Không hiểu ư?” Khang Hy đế âm trầm nhếch khóe miệng: “Hôm nay trẫm liền chongươi hiểu rõ một cách triệt để, người đâu, dẫn người vào.”
Chỉthấy một lát sau, một lão già thân người gầm còm, mặc đạo bào, quần áotóc tai xốc xếch, ô ô kêu loạn, bị người túm lên. Thái tử Dận Nhưng vừanhìn thấy, thần sắc đột biến, mặt cắt không còn hột máu. “Ngươi, ngươilà cái thứ quái nào, sao lại dám xuất hiện ở trước mặt bản Thái tử,người đâu, lôi nó xuống cho cô, lôi nó xuống...” (tưởng là ma nên gọi là “nó”)
“Dận Nhưng, ngươi nhìn cho kỹ, hắn là người không phảima.” Trông dáng vẻ kinh hoảng đến cực điểm của Thái tử, trên mặt KhangHy đế càng lộ vẻ căm ghét.
“Không có khả năng, cô tận mắt nhìnthấy hắn...” Dận Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297520/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.