Quách Lạc La thị quả thật là một người “Thiện tâm”.
Còn không phải sao, trời còn chưa sáng bảnh mắt, trước cửa phủ Bát a ca đã sắp thành một hàng người dài thật dài. Đám lưu dân qua sự đàn áp của Kinh kỳ vệ, khí thế đã sớm xẹp xuống. Bọn họ cũng không hiểu chân tướng sự việc rốt cuộc là gì, bọn họ chỉ biết là Thái tử trong Tử Cấm thành kia chính là thứ không mấy tốt đẹp gì, hắn đóng kín cửa thành, khiến cho mình có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể ở lại chỗ này chịu đói chịu rét. Vẫn là Bát hoàng tử này tốt a, đã sớm nghe nói hắn là người hiền lương, nay còn không phải như thế sao. Còn cả thê tử của hắn nữa, quý phu nhân xinh đẹp tựa thiên tiên kia, tâm địa thực là thiện lương a.
Liên tục phát cháo ba ngày đã làm cho danh tiếng vợ chồng Dận Tự truyền khắp cả kinh thành, đặc biệt là đám lưu dân này, hễ nhắc tới Bát a ca ai cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên, kêu một tiếng “Hiền Vương” a!
Nhưng mà vị “Hiền Vương” kia lúc bấy giờ lại đầu phình lớn như cái đấu, đối mặt với Thái tử đang lạnh lùng nhìn hắn, trên khuôn mặt tao nhã ôn hòa kia không khỏi nổi lên lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Bát đệ thật sự là có tấm lòng vàng!” Thái tử Dận Nhưng lạnh lùng nói: “Cô ở trong này cấp bách gần như lửa cháy xém đến lông mày rồi, ngươi vậy mà còn có lòng dạ thảnh thơi đi phát cháo cho lũ dân đen kia?”
Dận Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297518/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.