Lúc Điềm Nhi nónglòng cấp bách chạy tới Vĩnh Hòa cung, Khang Hy đế cùng Đức phi sắc mặtkhông được tốt lắm đang đứng bên giường hẹp.
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nằm trên giường kia, Điềm Nhi gần như đầu óc trống rỗng vọt tới.
“Tám Cân, con làm sao vậy... Ngạch nương ở đây rồi... con đừng sợ a!” Điềm Nhi nước mắt rơi như mưa, khóc tê tâm liệt phế.
Chỉ thấy đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, đầu được băng thuốc quấn tầng tầng thật chặt, mơ hồ còn thấy vết máu rướm ra, người mặc dù hôn mê, nhưngđôi mày nhỏ lại nhíu thật chặt, dáng vẻ trông rất đau đớn.
“Vợlão Tứ ngươi đừng lo lắng,” ngay lúc này, Đức phi tiến lên vài bước, ônnhu nói: “Thái y đã xem cho Hoằng Đán, người không có việc gì, chỉ bịsây sát trên đầu, hiện tại đã uống thuốc ngủ yên rồi, chờ một látnữa...”
“Sao lại nói là không có gì!” Không đợi Đức phi dứt lời,Điềm Nhi liền đỏ mắt, đầy phẫn hận nói: “Con trai con hiện tại thành ranhư vậy, sao lại không có chuyện gì được!”
Mặt Đức phi chợt cứng đờ, trong lòng có chút không vui.
Khang Hy đế đứng cạnh nghe vậy, khẽ thở dài nói: “Chuyện của Hoằng Đán, trẫmnhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Hiện tại trước mắt để thằng bédưỡng thương cho tốt đã...” Nói xong, lại một lần nữa đưa mắt nhìn đứabé trên giường, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Điềm Nhi trong lòng đau đớn kịch liệt, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc đểkhóc. Nàng gọi thái y tới hỏi thăm tỉ mỉ thương thế Tám Cân.
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297509/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.