Ngày trừ tịch, sángsớm Điềm Nhi đã ăn mặc ổn thỏa, sẵn sàng chờ xuất phát. Qua giờ Tỵ mộtchút, Dận Chân và nàng, cùng cả bốn đứa con trai liền lên xe ngựa đến Tử Cấm thành. Tại cửa cung, Dận Chân dẫn Hoằng Đán hướng đến Càn Thanh cung, Điềm Nhi thì dẫn ba đứa còn lại đến Vĩnh Hòa cung. “Một lát nữa đến đó, các ngươi không cần quan tâm đến gì khác, chỉ lưu ýtrông nom mấy tiểu a ca là được!” Điềm Nhi nói với Phỉ Thúy, TruyNguyệt, cùng với ba ma ma Triệu, Hà, Hàn xuất thân từ phủ nội vụ: “Dùsao cũng không phải ở trong phủ, lại còn là dịp mừng năm mới, ‘nhân đanhãn tạp’, nên trông chừng bọn nhỏ cẩn thận một chút cho ta.” “Phúc tấn yên tâm đi!” Ôm Hoằng Lịch, Hà ma ma nói: “Nô tỳ nhất định trông chừng mấy tiểu a ca một tấc cũng không rời.” Ba vị ma ma này đều xuất thân là môn hộ làm việc cho Dận Chân, qua cẩnthận tuyển chọn, mới được làm bà vú cho ba đứa bé, về độ trung thành,Điềm Nhi cũng coi như yên tâm. Vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đến Vĩnh Hòa cung, sau khi được thông truyền, Điềm Nhi liền mang bọn nhỏ đi vào. Hôm nay là Trừ tịch, Đức phi cũng ăn diện đẹp đẽ một phen, chỉ thấy bà tavận trên người là bộ kỳ phục gấm đỏ liền thân thêu ‘bách điệp trong hoa’ bằng chỉ vàng, trên đầu chải kỳ đầu phối hợp với bộ trang sức trâm càibằng trân châu, đang cười nói vui vẻ cùng với hai nữ tử bên dưới, bắtgặp Điềm Nhi đi vào, bà cũng lộ vẻ hòa nhã hiếm thấy, cười nói: “Vừa rồi còn cùng đệ muội nhắc tới ngươi đấy, vậy mà đã đến rồi.” ĐiềmNhi hành lễ xong, đứng dậy cười nói: “Ngạch nương cùng Thập Tứ đệ muộiđang nhắc gì con ạ, nếu là nói xấu, con dâu sẽ không bỏ qua đâu đấy.” Mấy ngày trước, ý chỉ phong Thập Tứ a ca làm Tuân bối lặc đã được banxuống, đồng thời trong nhà còn truyền đến tin đích phúc tấn Hoàn Nhanthị cùng trắc phúc tấn Ô Nhã thị đều mang thai, thế cho nên dạo gần đâytâm tình của Đức phi mới có thể nói là tốt. Nghe thấy lời Điềm Nhi đùagiỡn, bà cũng không hề để bụng, ngược lại cười nói: “Đừng có đoán bừanữa... Còn không mau ôm ba tiểu bảo bối đến cho bổn cung, nhìn này, ănmặc quả thật là đầy hỉ khí a.” Nhìn ba đứa bé bị ngạch nươngchúng hóa trang trông như thành ba cái bao lì xì di động, Đức phi khôngkhỏi phá lên cười, trái ôm một đứa, phải bồng một đứa, trên đầu gối cònđặt một nhóc, thật sự là hiếm thấy vô cùng. Không thể không nói, so vớicha của bọn chúng, Đức phi đối với mấy đứa cháu trai này của mình quảthật yêu thương hơn vài phần, vô luận là ngày lễ ngày tết hay là ngàysinh nhật một tuổi của chúng, Đức phi cũng không quên ban thưởng này nọxuống, phần ân tình này Điềm Nhi cũng ghi tạc trong lòng. “Y ynha nha... A...” trong ba đứa nhóc, luận về tính nết thì Hoằng Thì làđứa nghịch ngợm nhất, không khi nào ngồi yên một chỗ được, thế cho nên,vừa được đặt vào lòng Đức phi, liền bắt đầu xoay tới xoay lui, nhìn chằm chằm chân nhỏ chực muốn trườn xuống. Đức phi sợ thằng bé té vội vàngđặt qua một bên ghế ngồi. “Các ngươi a, thật là một đám nghịchngợm.” Đức phi lần lượt sờ từng cái đầu nhỏ, kêu người bưng đến một cáikhay gỗ sơn mài đến. Trên tấm khăn lụa đỏ là ba cái khóa vàng được chếtác tinh xảo, mặt trên còn khắc bốn chữ ‘tuổi tuổi bình an’, bà tự tayđeo cho ba anh em chúng. Điềm Nhi thấy vậy, vội quỳ xuống tạ ơn. Đức phi nhân tiện nói: “Cảm tạ cái gì, bọn chúng là cháu nội của bổn cung,ta đây làm tổ mẫu, không thể cấp cho đám tôn nhi một chút quà tết sao.A, còn nữa, bổn cung cũng chuẩn bị cho Hoằng Đán một phần, là nghiên mực thủy mặc thượng hạng từ Hồ Châu tiến cống, thằng bé kia qua hết nămkhông phải sẽ vào thư phòng học sao, vừa đúng lúc sử dụng.” Điềm Nhi nghe xong lại tạ ơn một lần nữa. Bởi vì màn ‘nhạc dạo đầu’ yên ổn, nên thời gian sau đó trôi qua rất vui vẻ, Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị bên cạnh Đức phi chào hỏi, trắc phúc tấn Ô Nhã thị ở bên cạnh nàng cũng ra mắt chào nàng. Điềm Nhi tùy ý nhìn lướt qua, Ô Nhã. Minh Hinh này lúc trước thiếu chút nữa trởthành tiểu thiếp của tướng công nàng. Nàng ta thân vận kỳ trang màu lamnhạt thêu hồ sen, chải lưỡng bả đầu*, ngũ quan xinh xắn, giữa hai lôngmày ẩn hiện ý dương dương tự đắc không giấu được. Mà Hoàn Nhan thị bêncạnh nàng ngày xưa “cao ngạo” lại thay đổi trở nên dịu dàng trầm tĩnhhẳn, đối mặt với Điềm Nhi cũng không còn ‘đấu mắt’ như xưa, thậm chí còn vô cùng thân thiết gọi một tiếng Tứ tẩu. Điềm Nhi nhíu mày, mặcdù không biết trong đó có biến cố gì, nhưng cũng vui cười với Hoàn Nhanthị, nói tóm lại, chỉ cần đừng gây phiền toái cho nàng là được. Cho nênbánh ít đi bánh quy lại, Điềm Nhi cũng trò chuyện cười nói không ngừngvới Hoàn Nhan thị, mà Ô Nhã. Minh Hinh thì bị vắng vẻ ném qua một bên. Hoàn Nhan thị vừa lòng thỏa ý, ngoài mặt càng thân mật hơn với Điềm Nhi, chỉ nghe nàng cười nói: “Mọi người đều nói, nếu nữ nhân lúc mang thai ômmột đứa bé có phúc khí, thì sinh ra mười phần sẽ là con trai, hôm naymuội liền mượn phúc khí này một chút, được không ạ?” Điềm Nhinghe xong cười nói: “Tuy không biết muội nói việc này có linh hay không, nhưng ôm một chút thì có khó gì chứ, muội là thẩm thẩm bọn chúng mà.” Đức phi cũng gật đầu cười. Điềm Nhi liền tiến lên vài bước, từ trên tháp ôm Hoằng Lịch lên, so với haica ca nghịch ngợm hiếu động, thằng bé này ngoan ngoãn hơn. ThậpTứ phúc tấn Hoàn Nhan thị đón lấy thằng bé, nhìn tiểu Hoằng Lịch đangtròn đôi mắt to như hai quả nho, nhìn lại mình không chớp mắt, cả tráitim lập tức liền mềm nhũn ra, thầm nghĩ nếu ông trời cũng cho mình sinhđược một đứa bé giống như vậy, thì dù có giảm thọ mười năm cũng camnguyện. “Minh Hinh a...” Lúc này, Đức phi lại nói: “Ngươi cũng đang mang thai, không ấy cũng ôm một đứa đi, dính chút phúc khí.” Đức phi vốn có hảo ý, ai ngờ, Ô Nhã. Minh Hinh nghe vậy, trên mặt lộ rathần sắc bối rối, sau một hồi lâu mới lí nha lí nhí nói: “Tiểu a ca vốncó phúc khí thịnh, tỳ thiếp dù ngồi bên cạnh cũng có thể dính được chút, không cần ôm ạ.” Điềm Nhi thấy nàng ta bất giác vuốt bụng, bộdạng trông như “con nhà ngươi nghịch như vậy, lỡ không cẩn thận đụngphải cục thịt vàng quý trong bụng ta thì biết làm sao”. Không khỏi nhíumày, trong lòng có chút bất mãn. Nhưng phàm là con cái nhà ai bịchê như vậy, làm trưởng bối trong nhà tất nhiên sẽ không vui rồi. Mẹ đứa bé không vui, bà nội đứa bé cũng không cao hứng nổi. Chỉ thấytrên mặt Đức phi tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt nhìn Ô Nhã thị cũng lạnhđi một phần. Nếu không phải niệm tình nàng ta là người đồng tộc, lạiđang mang thai, sợ là Đức phi đã lập tức lên tiếng trách cứ rồi. Như thế, thời gian tiếp theo Ô Nhã thị hoàn toàn biến thành không khí, bảnthân nàng cũng biết mình lỡ miệng, trên mặt không khỏi mang theo chútbất an. Thời gian dần qua, thoáng chốc sắc trời đã tối đen, cungyến trừ tịch cũng sắp bắt đầu. Điềm Nhi mang theo ba đứa con, theo sauĐức phi, bọn họ một đám đi ra khỏi Vĩnh Hòa cung, lên kiệu, hướng đếnThái An điện nơi cử hành dạ yến. Liền thấy lúc này, trong Thái An điện nguy nga lộng lẫy đã ngầy ắp tiếng người cười nói ồn ào. Văn võ bá quan, Hoàng thân tôn thất, chia ra ngồi hai bên, trước mặt mỗi ngườiđặt một cái bàn gỗ khắc vân, trên bàn đầy món ngon vật lạ, rượu thơm mỹtửu. Đức phi thân là một trong tứ phi ít ỏi ở trong cung có chỗ ngồi gần Hoàng tọa (ghế vua),mà Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn lại phải ngồitrong vị trí thuộc đám phúc tấn của hoàng tử, cách rất xa Hoàng tọa. “Tứ tẩu, ở nơi này!” Có người gọi một tiếng. Điềm Nhi đưa mắt qua, liền thấy Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn đang ngồi chung một chỗ, cười ngoắc tay với nàng. Điềm Nhi quay đầu nhìn Hoàn Nhan thị, người sau liền cười nói: “Tứ tẩu mauđi đi, muội và Minh Hinh muội muội đến bên kia ngồi là được rồi.” Nóixong, quả nhiên mang theo Ô Nhã thị hướng về nơi hơi chếch về phía đông. “Hai ngươi đến sớm vậy...” Điềm Nhi ngồi xuống bên cạnh Ngũ phúc tấn cười nói. “Còn không phải là vì muốn thấy ba tiểu bảo bối nhà tẩu sớm một chút sao!”đón lấy ba quả cầu đỏ được bọc thật dày, Ngũ phúc tấn vẻ mặt phấn khíchcực kỳ, hỏi: “Đây là Thì ca hay Quân ca a?” Điềm Nhi nhìn thoáng qua, vô cùng khẳng định trả lời: “Là Quân ca.” Thập tam phúc tấn là người chu đáo, thấy Điềm Nhi đi tới, đã vội kêu bọn thị nữ bên cạnh mang thêm mấy chậu ngân than đến, cũng may trong Thái Anđiện nhiệt độ cũng khá cao, bọn nhỏ cũng sẽ không bị cảm lạnh. Ba người cười cười nói nói một lúc lâu, đương lúc náo nhiệt, liền nghe một loạt tiếng chuông nhạc vang lên, biết là Khang Hy đế đến đây, khôngkhỏi ngừng nói rồi đứng lên. Quả nhiên, một lát sau, một bóng dáng màuvàng sáng cùng một bóng dáng màu phấn hồng chậm rãi đi vào cửa Thái Anđiện, lập tức, mọi người trong điện rầm rập quỳ thành một mảnh, tiếnghô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!!” chợt vang lên mạnh mẽ dồn dậpnhư gió quét sóng gào. Dĩ nhiên Điềm Nhi cũng cùng quỳ rạp xuống đất. Mãi đến khi Khang Hy đế an vị trên Long ỷ cao cao tại thượng, sau một tiếng “Bình thân!”, mọi người mới được đứng dậy. Khang Hy nói vài câu chúc mừng năm mới theo thường lệ, rồi sau đó là Thái tửDận Nhưng đại biểu cho quần thần dâng biểu chúc tụng, một phen lễ tiếtrườm rà lằng nhằng hơn một khắc chung mới xem như là tạm thời kết thúc.Sau đó, mọi người ngồi xuống, không khí cũng dần dần khôi phục ồn ào náo nhiệt như lúc đầu. “Nhìn thấy không?” Ngũ phúc tấn bẻ một gócbánh hạnh nhân xốp mềm trong tay, cẩn thận đút cho Hoằng Quân tronglòng: “Nữ nhân hôm nay đi theo sau lưng Hoàng thượng ấy.” Điềm Nhi chớp chớp mắt, vừa rồi lo vội quỳ nhanh quá, trong lúc nhất thời quả thật không nhìn rõ là ai. Thập tam phúc tấn cũng thấy được, nàng có lòng giải thích: “Vị kia là Niênquý nhân, từ sau lần tuyển tú được chọn tiến cung, liền đặc biệt đượcHoàng thượng sủng ái.” A, nguyên lai là nàng ta! Điềm Nhivẻ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’, nàng đối với Niên quý nhân này vậy mà cũngrất có ấn tượng, cũng không có gì lớn, chẳng qua là vì vẻ mặt chấn kinhcủa tam phi Đức, Nghi, Lương lúc trước, bất quá bây giờ Điềm Nhi cũngbiết vì sao họ đều có vẻ mặt như “thấy ma giữa ban ngày” kia rồi, chuyện Niên quý nhân có diện mạo trông giống Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu đã mất, hiện tại cả kinh thành sợ là không có ai là không biết a. “Nàng ta á, cũng là nhờ phúc từ gương mặt thôi...” Ngũ phúc tấn rất chi là khinh thường hừ lạnh. Điềm Nhi không hiểu chớp chớp mắt. “Lúc nhỏ, ta từng may mắn được diện kiến Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu một lần.” Ngũ phúc tấn như lâm vào hồi ức nói: “Khi đó còn quá nhỏ, kỳ thật đaphần cũng không nhớ rõ, nhưng ngược lại bà có nói một câu khiến ta đếngiờ vẫn không quên được...” Điềm Nhi ngoẹo đầu tò mò hỏi: “Nói cái gì?” “Sống được thì sống, không được thì ly, Tinh Tinh, ngươi phải tin tưởng là mình sẽ gặp được người nam nhân tiếp theo tốt hơn!” Ngũ phúc tấn có chút buồn cười nói: “Thuận tiện nói một chút, Tinh Tinh là khuê danh của ngạch nương ta.” ***
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]