Rạng đông vừa ló, Đào Xuân ăn cơm xong, chuẩn bị cùng Ổ Thường An ra ruộng làm việc, nhìn nam nhân đi đến kho củi, nàng theo sau hỏi: “Ta cần chuẩn bị gì không?”
Ổ Thường An bưng những củ đậu phộng thu hoạch hôm qua ra phơi, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Bên bờ sông có nắng, nếu ngươi sợ nắng thì mượn đại tẩu một chiếc nón rơm đi.”
Đào Xuân “ờ” một tiếng, nàng đi tìm Khương Hồng Ngọc, không chỉ mượn được nón rơm, mà còn được nàng ta nhắc nhở khi ra đồng thì mang theo quần áo thay ra hôm qua, tiện thể giặt bên bờ sông luôn, tiện hơn giặt ở nhà nhiều.
Đào Xuân quay về phòng lấy váy áo, thấy Ổ Thường An đang gánh đòn gánh đợi bên ngoài, nàng xách một cái chậu gỗ vội vàng theo sau.
Ổ Thường An im lặng một lát, hắn cũng quay về phòng lấy quần áo bẩn, lúc đi không quên nắm một nắm bồ kết.
Khương Hồng Ngọc đang cho Tiểu Hạch Đào ăn cơm, đợi Đào Xuân và Ổ Thường An đi xa rồi, nàng quay đầu nói với trượng phu: “Lão tam với tức phụ của đệ ấy ai giặt đồ người nấy, nào giống phu thê, cứ như hai người hợp tác sống qua ngày vậy.”
“Không quản được, hôm qua ta lén hỏi đệ ấy, đệ ấy chẳng nói gì cả.” Ổ Thường Thuận ngồi xổm xuống mang giày, hắn ta lắc đầu nói: “Ta thật không hiểu, nếu đệ ấy cứ sống như vậy, vậy cưới tức phụ về làm gì? Vấn đề có phải là ở trên người đệ muội hay không?”
“Không giống, hôm qua Hương Hạnh hỏi muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-am-thuc-vung-nui-cua-nuong-tu-thu-lang/5212637/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.