“Hồi nhỏ đệ ấy vào núi lạc đường, ở trong núi một đêm mới được phụ thân ta tìm về, về nhà thì sốt cao, trong mơ cứ nói có quỷ.” Hương Hạnh hơi nhíu mày, nàng ta trăm mối không thể gỡ, “Hỏi đệ ấy quỷ trông như thế nào, đệ ấy nói không nhìn rõ, toàn là bóng đen, cứ theo đệ ấy mãi. Bọn ta nói với đệ ấy bóng đen là bóng cây trong núi, đệ ấy cũng không tin, kiên quyết cho rằng đó là quỷ. Mãi sau này đệ ấy lớn lên, đêm đi tuần núi cũng thường xuyên thấy bóng cây lay động lung tung, đệ ấy vẫn không phân biệt được đêm đó có phải là bóng cây làm đệ ấy sợ hãi không, sau này làm ta cũng không chắc đệ ấy có thật sự nhìn thấy quỷ không.”
Đào Xuân hít một hơi, “Khó trách hắn không phân biệt được, lúc đó hắn còn nhỏ, một mình trong núi một đêm, không bị hù chết đã là tổ tiên phù hộ rồi.”
“Phụ mẫu ta cũng nói vậy, đệ ấy sợ quỷ thì cứ để đệ ấy sợ quỷ, không phải chuyện gì to tát, dù sao có người bầu bạn thì đệ ấy không sợ, đại ca ta lúc chưa thành thân thì luôn ngủ cùng đệ ấy.” Hương Hạnh nói, “Cho nên ta mới không tin đệ ấy lại vì lý do gì đó không thích muội mà không ngủ cùng muội.”
“Nếu không tin thì tẩu cứ đi hỏi hắn.” Trong lòng Đào Xuân cười muốn vỡ bụng, nàng đã xác định, Ổ Thường An dù có bị đánh hay bị mắng cũng sẽ không ngủ chung phòng với nàng.
Nghĩ đến đó, Đào Xuân lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-am-thuc-vung-nui-cua-nuong-tu-thu-lang/5212636/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.