Thúy Liễu dùng chày đập nát bồ kết, sau đó múc nước ngâm quần áo, nàng ta lớn tiếng hỏi: “Đệ muội, có mệt không? Muội ở ngoài núi không phải làm ruộng, đột nhiên về núi sợ là còn chưa quen.”
“Mệt thì không mệt, chỉ là cứ ngồi xổm, đau lưng mỏi gối mỏi cổ.” Đào Xuân tiếp lời, “Lại còn nắng nữa, địa thế nơi này lạ lùng, đất gần như cao bằng cây, không có chỗ nào che nắng cả.”
“Mảnh đất này là đất được đào ra khi xây địa cung, không chỉ có một chỗ này, những nơi khác cũng có, đều được san phẳng thành ruộng tế để trồng cây lương thực.” Thúy Liễu giải thích cho nàng, “Nhà ta cũng được chia một mảnh, cách sông xa, là đất khô, năm nay trồng khoai lang.”
“Nhà chúng ta có trồng khoai lang không?” Đào Xuân hỏi Ổ Thường An.
“Trồng rồi.”
Đào Xuân “ờ” một tiếng, không nói gì nữa, Thúy Liễu bên sông bận giặt đồ, cũng không lên tiếng nữa.
Khoảng non nửa canh giờ sau, tiếng chày giặt đồ bên bờ sông vang lên, Đào Xuân nhớ ra nàng còn mang theo quần áo bẩn, nàng bưng chậu đi xuống bậc thang, đến gần chỗ Thúy Liễu giặt đồ múc nửa thau nước ngâm váy áo.
“Nhìn muội bị nắng cháy này, mặt và cổ đều đỏ ửng cả.” Thúy Liễu nhìn nàng.
Đào Xuân vén tay áo nhúng cánh tay vào nước, nàng xoa đất trên tay búng nước rửa mặt, nước suối mát lạnh, nàng “ha” một tiếng, “Thật mát mẻ. Đường tẩu, tẩu đây lfa giặt đồ cho cả nhà sao? Một giỏ to thế này.”
“Thẩm tử của muội ra đồng làm việc, thai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-am-thuc-vung-nui-cua-nuong-tu-thu-lang/5212638/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.