Duy Khánh chậm rãi nhắm mắt lại, nếu biết trước thích một người lại đau khổ đến mức này thì thà rằng tình cảm này nên biến mất. Nhưng anh không hối hận khi dành tình cảm cho cô, một chút cũng không…
Duy Khánh bước đi bỏ lại Lâm Ngọc còn đứng tại chỗ, cô cắn răng cởi giày ra ném mạnh vào lưng anh, kích động hét to “Mấy người làm sao vậy, cứ hỏi tôi có thích mấy người không tôi trả lời rồi lại bỏ tôi ở lại, hết Gia Huy rồi đến anh, sao ai cũng bỏ tôi lại một mình, mấy người quá đáng lắm có biết không, tất cả đều là đồ ngốc?”
Không quan tâm cô gào thét sau lưng mình, Duy Khánh bước chân càng nhanh hơn nhưng sao càng bước anh lại thấy khó khăn, đôi chân rất nặng nhích không nổi, cuối cùng anh nhắm mắt dùng sức chạy đi thật xa, không được quay đầu lại…
Lâm Ngọc nhìn bóng lưng Duy Khánh xa dần, xa dần rồi biến mất cũng giống như ngày đó ở bệnh viện, cho dù cô có gọi Gia Huy đến khan cả họng nhưng anh cũng không quay lại, cũng chỉ để bóng lưng cô đơn cho đến khi cô không thấy nữa…cô suy sụp từ trên vách tường trượt xuống, ôm đầu gối nhìn trời dần tối….
“Đùng!” Một tiếng sấm đánh to cùng ánh sang trên bầu trời đen làm Lâm Ngọc giật mình, trời sắp mưa, sẽ không xui xẻo vậy chứ, cô chống tay đứng lên nhưng đầu gối không có lực nên vừa đứng thẳng người liền té xuống đất, một giọt nước rơi chạm nhẹ xuống mũi rồi theo đó là cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024063/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.