Lâm Ngọc khóc tức tưởi, nói không rõ câu, một bộ dạng ủy khuất chui vào lòng Thiên Hạo
“Là lỗi của tôi, ngoan..nín đi” anh nhìn cô gái trong ngực không biết phải làm sao để cô ngừng khóc, có nên lấy tay xoa lưng cô hay không, đây là lần đầu anh an ủi người khác, tay máy móc không được tự nhiên vỗ vỗ vào lưng Lâm Ngọc nhưng do anh dùng lực quá lớn từ vỗ vỗ chuyển thành đập “Bộp bộp”
“Khụ khụ, anh làm gì vậy, có ghét thì nói một tiếng” Lâm Ngọc ho khan, sắc mặt đỏ bừng trừng Thiên Hạo, anh thành công làm cô ngừng khóc.
Thiên Hạo thở một hơi, ngồi xổm, đem lưng quay lại với Lâm Ngọc. Cô nhìn anh khó hiểu..
Thấy cô vẫn ngồi bất động, Thiên Hạo nói đùa “Leo lên tôi cõng, lưng bổn thiếu gia vừa rộng vừa ấm áp miễn cưỡng hy sinh cho em vậy”
“Phì…ai thèm chứ” Lâm Ngọc bị câu nói của anh chọc cười, miệng nói không thèm nhưng hai tay ôm lấy cổ Thiên Hạo để anh cõng.
Anh đứng lên, một tay cầm dù che cho Lâm Ngọc, tay kia ôm cô lại, cảm thán “Em thật nặng!”
Cô xấu hổ, hai tay nhỏ đập loạn xạ trên lưng Thiên Hạo “Vớ vẩn, bổn cô nương mềm yếu tại sao lại nặng được” cô bắt chước anh nói đùa, siết tay ôm cổ anh chặt hơn “Sao hả, có phải bây giờ hối hận?”
“Không” Thiên Hạo thản nhiên nói “Dù sao nữa tôi là bạn trai của em, đây là bổn phận tôi nên làm”
Bạn trai, không hiểu sao nghe hai từ này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024065/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.