“Sao? Đẹp không, mắt thẩm mĩ của tôi không tệ chút nào phải không, hì hì” cô cười tít cả mắt, ôm khư khư hai chiếc móc điện thoại như báu vật.
Duy Khánh nhìn cô cười vui vẻ đến vậy cũng không muốn phá hư khoảnh khắc này, chỉ khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh mới cảm nhận được cuộc sống này có ý nghĩa và tươi đẹp.
“Một đôi sao? Cô định tặng cho ai hả?” Anh choàng vai cô, tự nhiên hỏi
Trong chốc lát cơ thể cô cứng đơ, quay sang Duy khánh ném một câu “Duy Khánh, lúc mới gặp anh đòi quen tôi vậy anh có biết bồ bịch là gì không?”
Duy Khánh cười đắc chí “Cô còn nhớ sao, bồ bịch tất nhiên tôi biết, biết từ A đến Z nữa là đằng khác”
“Thật sao? Woa, không ngờ mặt anh nhìn ngu ngu mà cũng biết mấy cái này nha”
“Lời khen của cô tôi không dám nhận” mặt anh ngu hồi nào, nhìn trước sau trái phải gì cũng là bộ mặt anh tuấn, cô nên đi khám mắt lại.
“Tôi muốn tặng con gấu này cho người đó, Duy Khánh, anh nghĩ tôi làm như thế có được không?” Lâm Ngọc suy tư, cô tốn công sức đến vậy cũng chỉ vì lý do này, cô muốn tặng cho một người.
Duy Khánh nghe được hai tiếng người đó, nhất thời khuôn mặt lại đen, hai mắt híp lại hỏi “Thằng nào?”
“Hả?” cô bị anh hỏi làm cho giật mình
Duy Khánh nắm chặt hai vai Lâm Ngọc, giọng gắt gỏng
“Tôi hỏi là thằng nào, cái thằng cô định tặng cho nó đấy?” không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024062/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.