Thường nói người ngay thẳng ko sợ bị oan, dù muốn vu oan cho ai thì phải có bằng chứng vật chứng đầy đủ mới có thể kết tội. Đó chỉ là giả thiết, đặt vào tình huống của Lâm Ngọc bây giờ dù cô có muốn chối bay chối biến cũng ko thể. Vật chứng có đủ, lại bị ba mẹ cô chứng kiến tận mắt.
Thiên Hạo bị mẹ cô kéo ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn nhìn cô "Con nhìn lại mình đi, sao lại để bạn trai vào bếp thế này, hư hết chỗ nói"
"Mẹ ơi, ko phải thế đâu, là do anh ta.."
"Do cháu muốn giúp cô ấy" Ngắt lời giải thích của Lâm Ngọc, Thiên Hạo từ tốn nói. Giọng nói rất ôn hòa, bình tĩnh khiến mẹ Lâm Ngọc dịu dàng ko mắng cô nữa. Dùng gương mặt hiền hòa muốn anh hiểu k thể nuông chiều Lâm Ngọc.
"Giúp con gái là tốt nhưng đàn ông con trai ai lại vô bếp"
"Rửa chén thôi mà cô, cháu ko ngại" Thiên Hạo nở nụ cười yếu ớt, cộng với dáng vẻ thiên sứ làm lòng bà mềm lại. Ko nói nữa, bà đẩy anh ra ngồi xuống sô pha.
Lâm Ngọc nhìn cảnh tượng này, vô cùng ngứa mắt. Đồ mặt dày, giả vờ đáng thương chiếm tình cảm mẹ cô, chỉ có cô mới biết được đằng sau đôi bộ mặt đó là con người đa mưu, âm hiểm.
"Đứng ở đó làm gì, còn ko mau đi pha trà" Bà Hoa nhắc nhở
Lâm Ngọc ấm ức chạy xuống bếp, hu hu cô là con ruột hay Thiên Hạo mới là con ruột má hả.
Ông Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2023991/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.