Kiều Khanh nhướn mày: “Anh muốn thế nào?”
Quân Dạ Huyền cũng bắt chước nhướn mày lên vô cùng xinh đẹp.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Lời này nói ra mang theo chút hương vị thâm trầm.
Kiều Khanh cười một tiếng: “Đi thong thả, không tiễn.”
Quân Dạ Huyền: “…”
Nhịn rồi nhịn, rốt cuộc anh vẫn nhịn không được mà kéo Kiều Khanh vào trong lòng mình.
“Dám quên tôi, cô nhất định sẽ chết.”
Anh cứ thế quẳng ra một câu như vậy rồi cũng không tiếp tục tranh cãi với Kiều Khanh nữa mà thả cô ra xoay người đi ngay.
Kiều Khanh nhìn cánh cửa đã đóng chặt sững người một lát, sau đó cô cúi xuống nhìn xấp ảnh chụp trong tay rồi đi về phía bàn làm việc.
Tay cô chạm vào một vị trí cách mép bàn ba đốt ngón tay, chỉ thấy ngay sau đó giá sách ở bên cạnh bắt đầu chuyển động, để lộ ra một vách tường lớn.
Giữa tường là một tấm bản đồ thế giới cỡ lớn, trêи đó là chằng chịt những tấm ảnh truy nã của rất nhiều người.
Nếu có người ở đây sẽ cực kỳ sợ hãi vì chỉ cần lấy ra một tấm ảnh cũng đều là một nhân vật có máu mặt trong một lĩnh vực nào đó.
Kiều Khanh liếc nhìn ảnh chụp của Quân Dạ Huyền, định lấy một tấm gắn lên tường. Nhưng mà khi cô nhìn kĩ lại thì thấy đó toàn là ảnh chụp quần áo nửa kín nửa hở, lộ da lộ thịt ra ngoài thì lập tức mặt cô tối sầm lại.
Cô giơ tay lên ném một cái, toàn bộ xấp ảnh chụp đã hạ cánh an toàn trong… Thùng rác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201573/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.