Nghe vậy, Hà Vãn Thanh nghển cổ lên đáp lại: “Ai… Ai nói thế? Trong tim mẹ con gái yêu của mẹ là giỏi nhất! Đám người đấy có mắt cũng như không. Thành tích, tài năng,… có nấu được thành cơm để ăn không? Mẹ con không biết gì cả, nhưng chẳng phải vẫn lấy được bố con sao?”
Sao nghe câu này như đang dỗ dành vậy.
Kiều Khanh: “…”
Trần Minh đứng cạnh lau mồ hôi lạnh, bà chủ chỉ hiểu nghĩa trêи mặt chữ của cô chủ thôi.
Cũng may là chỉ số IQ của cô chủ giống bố, nếu không chắc sẽ bị cái gia tộc lớn đó ức hϊế͙p͙ thê thảm mất.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vịnh Mai bước vào nhà của Hà Vãn Thanh: “Em dâu với Khanh Khanh ăn sáng chưa?”
Hà Vãn Thanh nhìn bà ta với tâm trạng không vui, nói: “Tôi đã bảo bà không được bước vào nhà tôi cơ mà?”
“Vãn Thanh, em còn giận à? Hôm qua chị cũng đã thành tâm xin lỗi rồi mà. Mẹ chúng ta tuy hơi cay nghiệt, nhưng em biết đấy mẹ cũng lớn tuổi rồi nên đương nhiên sẽ hơi cố chấp.
Em đừng vì tức mẹ mà giận lây sang chị dâu, chẳng phải sau này hai chị em chúng ta phải hỗ trợ nhau tiến lên phía trước sao?”
Hà Vãn Thanh trợn mắt: “Thôi đủ rồi! Rốt cuộc bà đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đi họp phụ huynh cho mấy đứa nhỏ với em rồi!” Tần Vịnh Mai nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên: “Khanh Khanh không nói em biết à? Hôm nay trường của bọn nhỏ tổ chức họp phụ huynh đó.”
Nghe vậy, Hà Vãn Thanh nhìn Kiều Khanh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201574/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.